“Một người đàn ông chết trong thôn.”
“Chỉ là một người đàn ông chết sao? Có chỗ nào kỳ lạ sao?” Mỗi ngày đều có người chết, không có gì kỳ lạ cả.
Minh Thù bóc vỏ khoai lang, cắn một miếng thật to. “Hắn chết vào ngày mùng bốn tháng tám.”
Tạ Hồi suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra, hôm trước chính là mùng bốn tháng tám. Hắn nhận được điện thoại cho nên hắn mới tới đây.
“Cho nên lại có người lấy gì đó đi?”
“Cơ thể của ta trông giống như còn sống.” Minh Thù tấm tắc khen.
“Ngươi có khi phải gọi ta một tiếng lão tổ, mà giờ gọi thử ta nghe xem nào.”
“Thân thể của cô sao lại ở đó?” Tạ Hồi ngơ ngác.
Minh Thù khuôn mặt chăm chú: “Đại khái là bị hiến tế.”
Tạ Hồi nghẹn họng.
“Nói cách khác, cô là người của Tây Sở quốc hai nghìn năm trước?”
Minh Thù phiền muộn: “Cứ cho là vậy nhưng ta không nhớ rõ, chờ ta về điều tra hồ sơ của ta đã.”
Tạ Hồi: “...”
Hắn chỉ muốn hỏi, cô và Linh Yển rốt cuộc có quan hệ thế nào.
“Ngươi biết cách hoàn hồn không?” Minh Thù nheo mắt nhìn Tạ Hồi.
“Cô... muốn làm gì?”
“Làm người.”
“Làm quỷ không tốt sao? Cô xem cô bây giờ là quản lý cao cấp của địa phủ, quản lý rất nhiều quỷ, rất uy phong.”
“Quá phiền toái.” Ăn cái gì cũng phiền phức, trẫm rất buồn.
Tạ Hồi nghe không hiểu câu nói của cô, nghiêm túc nói: “Cô đã chết được hai nghìn năm rồi. Cho dù thân thể vẫn còn cũng không khả năng hoàn hồn, hơn nữa thuật hoàn hồn, cả ở địa phủ và thiên sư đều có sắc lệnh nghiêm cấm.”
“Cho nên thực sự không được?”
Tạ Hồi: “...”
Cô có nghe ta nói hay không thế!
Linh Yển kéo Minh Thù đi, để lại Tạ Hồi ngơ ngác nhìn đống lửa.
Làm gì thế.
Mưa lớn vẫn đang rơi, gọt rửa ngôi làng yên tĩnh. Màn mưa mông lung, bên tai chỉ có tiếng mưa rơi.
Linh Yển kéo Minh Thù ra ngoài, nhẹ nhàng đi dọc theo mái hiên, rồi bất ngờ xoay người ghì chặt Minh Thù vào cây cột dưới mái hiên.
Bóng đêm che giấu cảm xúc trong mắt hắn. Minh Thù cảm giác được, hắn lúc này hình như rất tức giận, xung quanh nhiệt độ đều giảm xuống không ít.
“Linh Yển tiên sinh, ngươi lại có cái gì đó sai sai nữa sao?” Đang yên đang lành kéo trẫm ra ngoài làm gì!
Giọng nói Linh Yển trầm thấp, dường như phải cắn răng mới nói ra được như bình thường: “Cô muốn làm người một lần nữa sao?”
Trước mặt Minh Thù chỉ có một hình dáng mơ hồ nhưng cô vẫn mỉm cười:
“Nếu như ta thật sự là An Ca, hai nghìn năm trước có lẽ ta không muốn chết. Bây giờ ta muốn sống lại là có lỗi sao?”
Ngươi không muốn để cho trẫm sống, trẫm càng muốn sống, cho ngươi tức chết!
Linh Yển dùng sức cầm lấy cánh tay Minh Thù, ánh mắt âm trầm gắt gao nhìn chằm chằm cô:
“An Ca, ta không cho phép.”
“Ta là gì của ngươi, ngươi muốn không cho phép là được sao? Ta cứ muốn đấy!” Minh Thù lấy Linh Yển làm mục tiêu chọc tức, giọng nói hết sức vô sỉ.
Linh Yển vô cùng tức giận, bất ngờ cúi đầu đặt miệng lên môi Minh Thù không chút nhẹ nhàng, ngang ngược cạy đôi môi cô ấy ra.
Âm khí trên người hắn bắt đầu quấy phá, phía sau hắn hình thành một đoàn bóng đen dữ tợn, chúng dường như đang nhe răng cười.
Minh Thù mắt nhìn chằm chằm vào đoàn bóng đen kia.
“An Ca, lúc ta hôn cô, cô không thể tập trung được sao?” Linh Yển dán lấy môi cô nói, giọng nói có vẻ không thoải mái.
Minh Thù nhắm mắt lại.
Linh Yển đè cô ra hôn loạn một hồi. Khi Minh Thù mở mắt ra lần nữa, đoàn bóng đen kia đã biến mất.
Chỉ lúc tâm tình Linh Yển đặc biệt kích động, đoàn bóng đen kia mới có cơ hội khống chế hắn.
Minh Thù có chút buồn, lẽ nào về sau không thể chọc tức hắn sao?
Cuộc sống như thế ít vui đi rất nhiều.
Thành quỷ đã khó khăn như thế, còn muốn cướp đi niềm vui của trẫm, chết đi cho rồi.
[Cô đừng chết.] Hài Hòa Hiệu diễn tả việc ký chủ chết một lần, đó là một tai nạn.
Minh Thù giấu Hài Hòa Hiệu đi, tựa vào Linh Yển suy nghĩ.
Linh Yển đưa tay vuốt tóc cô, ánh mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“An Ca.”
“Ừ.”
“Đừng muốn làm người nữa được không?”
Luôn có những gã ngốc khuyên trẫm đừng làm người là cớ làm sao?
Trẫm tại sao lại không thể làm người!
Đây là muốn tìm cách chiếm lấy đồ ăn vặt của trẫm đúng không?
Âm hiểm!
“Lý do.”
Linh Yển dừng một chút: “Ta sẽ mất cô.”
“A.” Âm điệu trong giọng nói của Minh Thù không có gì thay đổi, nhẹ nhàng thì thầm:
“Ngươi rất sợ sao?”
Linh Yển đang sờ mặt cô, một lần nữa cúi đầu hôn lên mũi, lên khóe môi cô, cuối cùng là một cái hôn thật sâu mang theo cảm giác nhẹ nhàng không diễn tả được.
“Ta rất sợ, sợ mất đi cô, sợ sẽ không còn được gặp cô nữa.” Sợ là khi nhiệm vụ hoàn thành, hắn rời khỏi thế giới này, cô chỉ là một vị khách qua đường trong trí nhớ rộng lớn của mình.
Trong lòng Linh Yển cảm thấy khó chịu.
Hắn buông Minh Thù ra.
“Cô hãy suy nghĩ thật kỹ! Chọn ta hay chọn một lần nữa làm người.”
Hắn biến mất trong đêm mưa, hắn cần phải tỉnh táo một chút.
Có một số việc nếu không kiểm soát, khi đã xảy ra sẽ không thể ngăn cản.
Hắn đã đi tới bước này, hoặc là cùng cô vượt qua hạn định thời gian kế tiếp, hoặc là nhân lúc bây giờ hắn vẫn còn có thể đấu tranh rời đi.
Linh Yển ngồi xổm ngoài thôn. Mưa đã tạnh, sắc trời dần nổi lên ánh sáng mờ, toàn thôn đều bị ánh sáng mờ bao phủ, sắc vàng rực rỡ.
Bây giờ hắn chỉ muốn có điếu thuốc để hút.
[Cửu thiếu, hay là chúng ta đi ra!] Hệ thống đại khái không chịu nổi bộ dạng Cửu thiếu nhà mình như vậy. [Dù sao nếu như người rời đi muộn thì kết quả cũng thế, nhiệm vụ của người chắc chắn không làm được. Bây giờ rời đi, người sẽ bớt phải đau khổ.]
[Tôi nói cho người biết, không thể thích người này. Cô ấy đối với người mà nói chỉ là khách qua đường, người không có cách nào nhớ được cô ấy, cũng không thể giữ cô ấy lại được.]
[Cửu thiếu, người và cô ấy không phải người của cùng một thế giới.]
Hệ thống nói liên tục không dừng làm cho Linh Yển thấy rất phiền, thế nhưng câu nói sau cùng kia khiến hắn sửng sốt.
Hệ thống nói không sai.
Hắn và cô không phải người của một thế giới.
[Cửu thiếu, có muốn tôi cho người xem những người đó có kết quả ra sao không?] Nói không chừng Cửu thiếu sẽ tỉnh táo lại, dù sao Cửu thiếu là một người máu lạnh, làm sao có thể vì tình yêu hư vô mà buông bỏ tất cả.
Linh Yển đứng dậy, tay lấy ra một bó hoa dại trong túi. Hoa dại ở trong tay hắn bị nghiền nát, nước hoa nhuộm đỏ đầu ngón tay của hắn.
“Ta biết bọn họ có kết cục thế nào, ta và bọn họ không giống nhau.”
[Đúng đúng Cửu thiếu, có vẻ người đã tỉnh táo lên nhiều.] Hệ thống thấy được lời khuyên của mình có hiệu quả.
Linh Yển buông tay ra, hoa dại bị nghiền nát từ trong tay hắn rơi xuống. Gió thổi qua cuốn về phía hư không, yếu ớt rơi xuống bùn lầy.
Chàng trai tuấn tú tuyệt trần đón lấy sáng mờ, ánh mắt kiên định.
“Ta là thiên tài đệ nhất vũ trụ, cho nên kệt cục của ta sẽ không giống như bọn họ.”
[...] Có dự cảm xấu.
Tính tình này của Cửu thiếu... Đừng xem hắn bình thường cà lơ phất phơ, ai trêu chọc đều tức giận.
Nhưng lòng hắn sâu xa khó lường, người nào xúc phạm hắn đều không có kết cục tốt. Thứ mà hắn muốn... nhất định sẽ phải lấy cho bằng được.
Ngay cả là một tinh cầu bị chôn cùng.
Người của cục quản lý thời không đều cảm thấy Cửu thiếu có bệnh tâm thần phân liệt nhưng kiểm tra sức khoẻ hàng năm cho thấy Cửu thiếu vô cùng bình thường, hắn là trời sinh đã có bệnh thần kinh.
Hệ thống phân tích cảm thấy lạnh run.
Không thể trêu vào, không thể trêu vào.