Chưa bàn luận xong, quân nhân lại chỉ có thể mang theo mấy người phụ nữ ánh mắt tỏ vẻ không mấy tốt đẹp rời đi.
Dọc theo đường đi đều hỏi trên xe họ còn chỗ trống không.
Nhưng mà người đi qua đoạn đường này, xe họ đều đã đầy cả.
Nhìn thấy phía trước sắp dọn dẹp sạch sẽ lên đường, họ chưa sắp xếp xong người quân nhân cũng có chút gấp gáp, bọn họ lại không thể vứt lại người ở chỗ này.
Cuối cùng chỉ có thể nhét vào trên xe lớn.
Xe vốn đã chật nay càng chật hơn, mọi người đối với người mới lên oán khí nghi ngút.
Trước đó bọn họ ngồi xe rất rộng rãi thoải mái, thậm chí có thể cho trẻ con chạy ở chính giữa bây giờ bị nhét vào thêm, ngay cả cử động một cái cũng khó khăn, mọi người cực kỳ oán hận.
Đoàn xe khởi hành, đoạn đường này dằn xóc, tận tới đêm khuya bọn họ mới tìm được nơi nghỉ ngơi, những người suốt đường bị dồn chung một chỗ đã được giải thoát.
Khó khăn lắm mới có thể ăn chút gì, kết quả phát hiện phần vật tư được chia đến trên tay bọn họ còn không bằng được một nửa trước kia.
Vật tư bọn họ mang đi đều bị lấy đi rồi, nói là phát đều với nhau.
Mấy người phụ nữ muốn tìm quân đội nói lý lẽ, nhưng người ta mang đao thật súng thật đâu đến lượt các cô làm ầm ĩ.
-
Minh Thù là bị đánh thức.
Tô Đài và Hao Tử mấy người đang bên ngoài xe, xung quanh vốn đầy người ngọn đèn lay động, tất cả nguồn sáng dường như đều tập trung ở cô.
Quân nhân mang súng cảnh giác vây quanh bọn họ.
Minh Thù lui về phía sau liếc mắt nhìn, Diệp Tương Tư chỗ ở xe rất yên tĩnh, đoán chừng là Tô Đài bảo bọn họ mặc kệ nghe được gì cũng không được xuống xe.
Những người này xong chuyện chưa vậy.
Minh Thù hạ cửa kính, ghé vào trên cửa sổ xe: “Khuya khoắt rồi còn đang làm gì đó?”
Hao Tử vọt qua đây, cắn răng nói: “Đám phụ nữ theo chân bọn họ nói trên xe chúng ta có zombie.”
Thật uổng công đã cứu những người đó.
Minh Thù cười: “Bây giờ còn dám nói xấu người tốt sao?”
Hao Tử tỏ vẻ khó coi.
Minh Thù mặc dù không để tâm, nhưng bọn họ không muốn gây phiền toái. Cho nên lúc rời đi, bọn họ cố ý làm cho những người này lên xe trước, đóng cửa xe mới để cho Minh Thù chỉ huy zombie lên xe.
Dọc theo đường đi cũng không cho zombie đi ra.
“Xin mọi người phối hợp một chút, xuống xe để cho chúng tôi kiểm tra.” Quân nhân nói lớn.
“Ngươi nhất định phải kiểm tra sao?” Minh Thù ngước mắt nhìn về phía quân nhân nói: “Cắn được tính cho ngươi đó?”
Quân nhân lên đạn răng rắc, đưa nòng súng nhắm chuẩn xe của bọn họ.
Những người may mắn còn sống sót đằng sau không rõ chuyện, đoán chừng cũng là nghe ra một chút ý tứ, đều sợ lui về phía sau.
“Trong xe các cô có zombie!” Trong đám người không biết là người nào lên tiếng.
Người sống sót lập tức náo loạn.
“Có zombie.”
“Trong xe bọn họ có zombie.”
“Bọn họ là điên rồi sao? Thế mà lại mang theo zombie lên xe, hôm nay tôi còn ở gần bọn họ như vậy.”
“Giết zombie!”
“Bọn họ là muốn hại chết nhiều người chúng ta như vậy?”
Những câu chất vấn dồn dập ùa đến.
Sắc mặt nhóm người Tô Đài đều không tốt, thái độ quân nhân cứng rắn muốn tiêu diệt hết zombie.
“Khó mà làm được, ta thật vất vả mới huấn luyện ra, làm sao có thể cho các ngươi giết chết như thế.” Minh Thù từ chối.
“Ngươi đưa zombie lên trên xe, nếu như chạy ra, toàn bộ đoàn xe chúng ta đều sẽ gặp nguy hiểm.” Quân nhân nói: “Ta không quan tâm tại sao cô muốn đưa zombie lên, thế nhưng ta cần phụ trách đội xe của mình.”
Hắn biết bên trong trụ sở có nhân viên nghiên cứu cũng sẽ bắt zombie trở về nghiên cứu, thế nhưng người ta có dụng cụ chuyên nghiệp.
Lồng sắt tầng này đến lớp nọ.
Xe này... nhìn không an toàn.
Hơn nữa mấy người bọn họ, cũng không giống với nhân viên nghiên cứu.
Người sống sót phía sau càng ngày càng khủng hoảng, thái độ người của quân đội vô cùng cứng rắn, yêu cầu tiêu diệt hết zombie.
“Zombie cũng có quyền của zombie, mọi người cố chấp như vậy, cũng không quá tốt.” Minh Thù vẫn là dáng vẻ tùy ý dựa vào trên cửa sổ xe.
Mọi người: “...”
Zombie ở đâu ra cái quyền zombie.
Người này điên rồi sao?
“Chúng tôi không muốn gây phiền phức.” Tô Đài giơ tay lên, ý bảo mọi người bình tĩnh: “Chúng tôi cũng không có ý định đến căn cứ, chúng tôi có thể dừng ở chỗ này không cùng đi với mọi người.”
“Không được! Zombie bên trong ẩn chứa nguy hiểm tiềm tàng, phải tiêu diệt hết!”
Tô Đài đã lùi một bước, nhưng thái độ bọn họ cũng không có thay đổi nào.
Tô Đài chỉ đành nhìn về phía Minh Thù.
Minh Thù chuẩn bị xuống xe: “Vậy tôi đi mở cửa xe.”
“Tổ tông ơi, bình tĩnh chút đi.” Hao Tử đóng cửa xe lại: “Zombie trên xe sẽ không có nguy hiểm, chúng ta có thể bảo đảm.”
“Để cho bọn họ nhìn một chút đi.” Minh Thù mỉm cười: “Thấy bộ dạng của bọn họ thật tò mò.”
Hoàng Chinh cũng qua đây ngăn lại cửa xe: “Đừng làm ồn, để cho bọn họ đi ra, chúng ta liền thành kẻ địch.”
Minh Thù chớp mắt: “Mục tiêu của tôi chính là trở thành kẻ địch của con người mà.”
Trẫm là vua zombie có mục tiêu vĩ đại.
“...” Cô là vua zombie vĩ đại!
Hoàng Chinh và Hao Tử ngăn cửa xe, không chuẩn bị tránh ra.
Kiên quyết không thể để cho cô đi mở cửa.
“A...”
Đoàn người không có dấu hiệu nào hét ầm lên.
Người sống sót nhanh chóng nhìn qua phía xa rồi lùi lại.
Ánh mắt hướng về phái sau xe, phía sau xe ở giữa chẳng biết lúc nào xuất hiện zombie, zombie đi với tốc độ rất nhanh, hướng phía người sống sót gần nhất nhào qua.
“Rầm...”
Hoàng Chinh và Hao Tử đồng thời nhìn về phía Minh Thù: “Đừng nhìn tôi, tôi không biết đám zombie hoang dại này.”
“Lên xe!” Tô Đài rống một tiếng, Hao Tử và Hoàng Chinh mới phản ứng được, nhanh lên lên xe.
Đội ngũ rút lui về phía sau, còn chưa lui được bao xa, một đám người lại thét lên chạy trở lại, phía trước cũng có zombie.
Bọn họ bị bao vây.
Zombie rất nhanh đã tiến đến chỗ xe bọn họ.
Bọn họ xông tới, mở cửa sổ xe.
“Tổ tông, mau mau bảo chúng tránh xa một chút.” Đã lâu không bị zombie uy hiếp như thế, đáng sợ quá.
Minh Thù có chút nghi hoặc nhìn bọn họ, Tô Đài phát hiện cô bất thường: “Sao vậy?”
“Bọn họ có chủ.” Minh Thù nói.
“Có chủ? Là ý gì?”
Minh Thù liếc mắt nhìn Hao Tử: “Bọn chúng do người khác nuôi.”
“Cho nên cô không thể khống chế bọn chúng?”
“Cũng không phải.” Minh Thù nói: “Chỉ là có chút lãng phí thể lực.”
Vua zombie khống chế zombie, là dùng một loại loại sức mạnh tinh thần. Bây giờ những zombie có chủ này, cô muốn khống chế bọn họ, mà muốn cùng chủ nhân đám này zombie đánh một trận chặt đứt liên hệ giữa bọn họ.
“Vua zombie rẻ mạt như vậy sao?” Hao Tử hét: “Ối, cửa kính sắp vỡ.”
“Tôi lại không có nói là vua zombie.” Nguyên chủ từ nhỏ chính là vua zombie, vua zombie lớn lên từ mạt thế, thời gian này không có khả năng xuất hiện.
Cùng lắm là một zombie lợi hại hơn mà thôi.
Minh Thù cho zombie phía sau xuống xe.
Zombie đánh zombie, hình ảnh kia có thể có chút dễ nhìn.
Đám kia người sống sót cũng bị biến cố dọa sợ, người của quân đội phát hiện đám này zombie tại tự giết lẫn nhau, lại có một phe còn có thể dùng súng bắn nên hơi mông lung.
Đây là tình huống gì?
Âm thanh kịch chiến phía trước kéo suy nghĩ của bọn hắn trở về: “Mọi người đi trợ giúp phía trước.”
Zombie của Minh Thù trải qua huấn luyện, bất kể là tốc độ hay là động tác, đều linh hoạt hơn so với zombie kia, giết chết đám zombie đó rất nhẹ nhàng.
Xa xa vang lên tiếng hét sắc nhọn.
Zombie hoang dại chưa bị giết chết ngẩng đầu, sau đó hướng phía trong bóng tối bỏ chạy, mất tích không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Thế nhưng...
Còn có một đám zombie dùng súng đứng tại chỗ.
Mẹ ơi!
Cứu mạng!
Zombie biết dùng súng!