“Ầm ầm...”
Cao ốc ba mươi tám tầng ầm ầm sụp đổ.
Bụi bay mù mịt trong không trung, giữa không trung có mấy người bản lĩnh cao cường nhảy ra, vài cái nhún người đã đi đến chỗ an toàn.
“Lại gặp mặt rồi.”
Nguyên Dã ngẩng đầu.
Chỉ thấy cách mấy bước, có một cô gái đang giữ mũi tên lửa, cười nhìn hắn.
Nguyên Dã phủi bụi trên người, từ từ đứng lên: “Cô làm?”
“Đúng vậy.” Đi vào bên trong đánh phó bản không thú vị lắm, chúng ta làm từ bên ngoài.
“Có phải đã phá hư chuyện tốt của cậu hay không? Vậy thì xin lỗi nhé.” Câu xin lỗi này không hề có thành ý.
Có tức hay không!!
Hỏi ngươi có tức hay không!
Đáng tiếc Nguyên Dã chỉ là không nhịn được nhíu mày lại, không có dấu hiệu tức giận: “Cô biết cô thả cái gì không?”
Minh Thù nheo mắt.
Ý Nguyên Dã là kêu cô xem phía dưới.
Lúc này bọn họ đang trên mái nhà, phía trước công ty y dược bị sụp đổ.
Trong đống hoang tàn ấy, có bóng người màu đen chui ra ngoài.
Người nào người nấy gầy như que tăm, nhưng vẫn còn hình người, trên sống lưng có gai ngược, tay chân phảng phất bị kéo dài gấp đôi.
Chỉ chớp mắt một cái, đống hoang tàn ấy đã đứng thẳng dậy.
“Cái này là cái gì?”
“Không biết bên trong có cái gì, mà cô dám cho nổ, ngu ngốc.” Nguyên Dã không nhịn được châm chọc nói.
Minh Thù thở dài: “Xấu như vậy, hạ thấp giá trị dung nhan của giới zombie.”
“...”
Bầy quái vật đã bắt đầu hành động, đầu tiên là chạy ra nơi có người, những con còn lại quan sát xung quanh, rồi tản ra bốn phía.
“Ầm...”
Minh Thù nhanh chóng lùi lại phía sau, mũi tên lửa đập thẳng xuống mặt đất.
Cô nhìn về phía người đang tấn công mình, người này xuất chiêu ngay lập tức.
Tuyển thủ đội bức xạ nhiệt đánh úp về phía Minh Thù, cô né sang một bên, thuận thế bắt cổ tay hắn lại, nhấc chân về phía hắn.
Đầu ngón chân Nguyên Dã chạm vào đất mặt, cả người nghiêng một lúc rơi vào phía sau Minh Thù.
Minh Thù cầm lấy tay hắn, đột nhiên như nắm được không khí, không còn nữa.
Nguyên Dã ở phía sau kèm hai bên cô, trở tay đặt hai tay cô trên lan can, nửa người rơi ở bên ngoài.
Minh Thù không phản kháng nữa, ôm lấy khóe môi nói: “Làm cái gì vậy, giết tôi có ích lợi gì, có thể bắt bọn nó bỏ trở về sao?”
Tiểu yêu tinh này có bệnh!
Một lời không hợp liền động thủ!
“Đồ đâu?”
“Đồ gì?” Trẫm lấy đồ ngươi lúc nào?
Nguyên Dã không nhịn được nói: “Đồ vật trả lại cho tôi.”
“Đồ gì?” Ngươi phải nói mới được chứ.
Nguyên Dã nhíu mày: “Một gốc cây thực vật biến dị.”
Khóe miệng Minh Thù giật một cái: “Vì một gốc cây thực vật biến dị, cậu lại động thủ với tôi?”
Nguyên Dã nhìn cô, có bệnh à, cô có thể so sánh với gốc cây thực vật biến dị sao?
“Đồ ở đâu?”
“Ăn rồi.” Minh Thù mỉm cười: “Cậu có bản lĩnh giết tôi đi.”
Nguyên Dã dùng sức ra tay, ép cô xuống đất, ánh mắt của hắn chợt bị kiềm hãm.
Sốt ruột mang theo vài phần cổ quái, lực đạo trong tay buông lỏng một chút. Minh Thù nhân cơ hội cầm lấy cổ tay hắn, một tay xốc hắn xuống phía dưới.
Cảm giác mất trọng lực làm cho Nguyên Dã tỉnh táo trong chớp mắt, hắn ngửa đầu nhìn, cô gái đứng ở trên sân thượng đang phất tay với hắn.
Bỏ đi!
Nguyên Dã vận dụng kỹ năng có thể làm cho mình rơi xuống đất, những con quái vật theo công ty y dược chui ra ngoài, nghe tiếng động nhao nhao xúm về phía hắn.
Đứng gần mới thấy, những quái vật này làm cho người ta cảm thấy ghê tởm, toàn thân đều là làn da màu xanh.
Trên da có mấy cục mụn nhỏ, như con cóc.
Nguyên Dã ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời sau của Minh Thù, không thể không cố gắng đánh quái vật.
Quái vật không ngừng chui ra từ đống hoang tàn của công ty y dược, phảng phất không có cuối cùng.
Những quái vật này khó đối phó hơn zombie, Nguyên Dã liếc nhìn phía trên, người đã không thấy rồi.
Khỉ thật.
Đừng để lão tử bắt được cô.
“Cút ngay!” Nguyên Dã đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng.
Bọn quái vật đồng thời chịu đựng, giống như có hơi lưỡng lự, nhưng cuối cùng vẫn ý thức đánh về phía hắn.
-
Minh Thù từ bên kia xuống phía dưới, tìm được đám người Lương Tuyền.
Lúc này bọn họ cũng không khá hơn chút nào, bị quái vật vây quanh công kích.
“Chào!” Minh Thù đứng ở trên cao, chào hỏi người phía dưới: “Lương Tuyền tiểu thư, đã lâu không gặp, nhớ tôi không?”
Lương Tuyền nghe giọng nói quen thuộc, theo bản năng ngẩng đầu, quái vật nhân cơ hội một móng vuốt đánh bay Lương Tuyền.
Lương Tuyền rơi vào đống hoang tàn, trên người đổ máu, quái vật ngửi được mùi máu tươi càng thêm kích động.
Lương Tuyền huy động vật kim loại, đánh quái vật xuống phía dưới.
“Lên đi, chúng nó không có năng lực leo lên!” Lương Tuyền đột nhiên hét lớn một tiếng.
Người bên cạnh lập tức bò lên trên.
Quái vật phía dưới quả nhiên không có biện pháp leo lên, chỉ có thể ngửa đầu nhìn bọn họ.
Lương Tuyền cũng nhân cơ hội leo lên chỗ cao, vừa lúc cách Minh Thù một tòa nhà.
Lúc Lương Tuyền thở hổn hển nhìn sang phía Minh Thù, lớn tiếng chất vấn: “Hạ Vị, những thứ này là cái gì?”
Minh Thù xuất hiện vừa đúng lúc, Lương Tuyền tự nhiên nghĩ mọi chuyện này đều do Minh Thù bày ra.
“Thực ra tôi cũng không biết là cái gì, cô đừng không tin... Được rồi, để tôi suy nghĩ.” Minh Thù trầm tư suy nghĩ.
Cái này cũng không phải là trẫm làm, sao quy tội cho trẫm.
Lương Tuyền: “...”
Ánh mắt Minh Thù rơi vào một cái bảng hiệu to lớn cách đó không xa, hiện trường đã bị sao chép một cái: “Hãy gọi tụi nó là KFC.”
Lương Tuyền: “...” Cô nghiêm túc sao?
Cô gái tóc hồng ở bên kia kêu lên: “Cô ta chính là vua zombie? Cái này là cái gì, zombie đã đủ ghê tởm rồi, sao còn có vật ghê tởm hơn nữa chứ!”
Minh Thù vô cùng đồng ý với cô gái tóc hồng: “Thật sự rất ghê tởm.”
“Rõ ràng là cô tạo ra những thứ này, cô còn chê ghê tởm sao? Vậy cô đừng làm đi!” Cô gái tóc hồng chửi ầm lên.
Minh Thù chí khí hùng hồn: “Nhưng cũng không thể ngăn tôi chê bọn nó ghê tởm chứ!”
“Cô...”
Sắc mặt Lương Tuyền cực kém.
“Lạch cạch...”
Có cái gì đánh vào chỗ Lương Tuyền, lúc này cô đang đứng ở trên một cái điều hòa, máy móc điều hòa lay động, cô nắm chặt đồ vật bên cạnh để đứng vững.
“Lạch cạch...”
Lại một tiếng nữa.
Máy móc của điều hòa không chịu nổi lực, cả người Lương Tuyền ngã xuống.
Đáy lòng Lương Tuyền phẫn nộ, nhưng cô không có thời gian đi phẫn nộ.
Quái vật chen nhau lên.
“Hạ Vị cô lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đê tiện!” Đội ngũ còn ở phía trên hét về phía Minh Thù.
Cung tên của Minh Thù nhắm ngay người đang nói chuyện: “Không bằng cũng thừa dịp ngươi nguy hiểm, để cho ngươi xuống phía dưới đồng cam cộng khổ với cô ta.”
Người nọ toàn thân căng thẳng, không dám lên tiếng.
Minh Thù nở nụ cười xán lạn: “Ngươi đó!”
“...” Bọn họ và Lương Tuyền chỉ là quan hệ đội ngũ, còn chưa tới có thể vào sinh ra tử, dù cho quan hệ tốt đi chăng nữa, nhưng lúc này cũng phải cân nhắc một chút.
Minh Thù thu cung, đứng ở phía trên quan sát Lương Tuyền đánh quái vật.
Lương Tuyền ở phía dưới đánh nhau, cảm thấy không ổn rồi, mặt đất đột nhiên sụp xuống, cô và vài con quái vật cùng nhau rớt xuống.
Đống hoang tàn trên mặt đất rớt xuống cái hố, ngăn chặn cửa vào.
Quái vật phía trên quan sát, buông tha ý định xuống dưới.
Chúng nó nhìn những người còn lại đang ở những chỗ khác nhau, tựa như quái vật có thể giao lưu, nói ra vài tiếng lẩm bẩm, sau đó thấy zombie chạy lên phía trên lầu.
“Khỉ thật!”
Có người tức giận mắng.
Bọn họ không thể không tiếp tục bò lên trên.
Tốc độ quái vật nhanh hơn bọn họ, có người bị quái vật tập kích, rớt xuống.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng phía chân trời.