Năng lực của Diệp Tương Tư là ở thế bị động, chỉ lúc bị tấn công mới có thể sử dụng.
Hơn nữa không có tác dụng đối với con người.
Năng lực của nữ chính luôn mang theo sự đùa giỡn, lại rất lợi hại mà còn độc nhất vô nhị.
Minh Thù vô cùng tán thành vỗ vỗ bả vai cô.
Nữ chính đáng thương.
Minh Thù nhét Diệp Tương Tư vào trong xe, Nguyên Dã đột nhiên mở cửa sau đặt mông ngồi xuống.
“Cậu làm cái gì thế?”
Diệp Tương Tư cũng vừa tỉnh lại, nhìn về phía người con trai xa lạ này.
Nguyên Dã ngồi ra phía sau, không nhịn được quay lại nói: “Cô cướp đồ của tôi, ngồi xe của cô một chút thì làm sao?”
“Xe của tôi ngồi tốt như vậy sao?” Trẫm không biết xấu hổ!
Nguyên Dã mở ba lô ra lấy ra hai túi bánh quy, hung hăng ném về phía trước.
Bánh quy không phải là bánh quy ép, hơn nữa cũng chưa hết hạn sử dụng.
Cống nộp vật tư, Minh Thù mới cam chịu cho Nguyên Dã ngồi vào xe.
Diệp Tương Tư luôn nhìn về phía sau, người con trai vẫn luôn nhìn ra bên ngoài, giữa hai hàng lông mày luôn mang theo vài phần mất kiên nhẫn.
Rõ ràng gương mặt đó rất tuấn tú, nhưng vẻ mặt của hắn có chút hung dữ, nhìn bộ dạng rất khó tiếp cận.
Tốc độ khuếch tán của quái vật không tính là nhanh, sau khi Minh Thù đi một vòng những đường chính trong thành phố, lúc này mới lái xe đi và đợi tụ họp với đám người Tô Đài.
Đám người Tô Đài bên này đã gặp phải hai con quái vật, đột nhiên xuất hiện loại vật này, bọn họ đều chưa kịp phản ứng thì nhóm zombie phản ứng nhanh hơn, tranh giành nhau tiêu diệt hai con quái vật.
Minh Thù trở về liền thấy thi thể quái vật bị chia năm xẻ bảy, zombie đang bao vây loài vật mới.
“Hạ Vị cuối cùng cô cũng trở về, đột nhiên xuất hiện hai con quái vật ghê tởm, còn kinh tởm hơn so với zombie.” Hao Tử nhào tới: “Trong thành phố này quả nhiên có gì đó rất kỳ lạ.”
“Cậu có thể gọi chúng nó là KFC.” Minh Thù mỉm cười nói.
“KFC? Người nào đặt tên, khi dễ KFC không còn...”
Ánh mắt Hao Tử quét về phía người ngồi phía sau khiến hắn giật nảy mình, giọng nói cũng thay đổi: “Nguyên Dã!”
Nguyên Dã liếc mắt nhìn hắn một cái: “À.”
“Tô Đài, Tô Đài.” Hao Tử bật lùi về phía sau, gân cổ rống: “Tô Đài cậu mau tới đây, Nguyên Dã cái tên khốn kia còn chưa chết sao!”
Hao Tử gọi rất kinh khủng, nhưng trong giọng nói có chút vui mừng.
“Kẻ thù?” Minh Thù quay đầu nhìn Nguyên Dã.
“Chính hắn?”
Chỉ hai chữ, đã hoàn toàn biểu đạt sự xem thường của hắn.
Tô Đài và Hoàng Chinh từ bên trong đi ra, Hoàng Chinh cũng hơi kinh ngạc cũng vừa vui mừng.
Chỉ Tô Đài có vẻ rất bình tĩnh, dùng giọng điệu bình thường nói: “Tôi nghĩ cậu có thể không sao.”
Bọn Nguyên Dã và Tô Đài quen biết nhau, cái này ngược lại ngoài ý muốn của Minh Thù.
Có điều bọn Nguyên Dã và Tô Đài không phải học cùng một trường học, mà nhờ vào một cuộc thi đua bọn họ mới quen biết.
Chỉ cần Nguyên Dã tham gia thi đấu, Tô Đài luôn đứng vị trí thứ hai.
Lúc đầu bọn họ vẫn còn tức giận, sau này tiếp xúc nhiều lần cũng được xem là bạn bè.
Nguyên Dã ngồi vững như núi hỏi Minh Thù: “Sao cô lại ở cùng với bọn họ? Cô không phải là zombie sao? Bọn họ cũng là zombie?”
“Nguyên Dã cậu câm miệng cho tôi, cậu mới là zombie!” Hao Tử giơ chân.
“Cậu cấu kết với zombie? Chỉ số IQ của cậu cũng không được, còn không bằng làm zombie như hiện giờ.” Có thể nói Nguyên Dã vô cùng ác độc.
“...” Có thể nói chuyện dễ nghe một chút hay không, bà nó hiện tại cậu cũng không phải ngồi trên xe zombie sao.
Minh Thù huýt sáo một cái với tiểu zombie bên kia, tiểu zombie lập tức chỉ huy zombie lên xe.
Nguyên Dã giống như có chút mới lạ nhìn đám zombie đã được trang bị vũ khí, bọn họ đổi sang xe lớn hơn.
Diệp Tương Tư dẫn theo vài zombie nhỏ tự mình lái xe.
Tô Đài, Hao Tử vẫn như cũ ngồi cùng Minh Thù.
Hoàng Chinh lái chiếc xe cuối cùng.
Nguyên Dã đang muốn lên xe, cửa xe trước mặt đóng lại một cái.
Nguyên Dã nhịn không được nhìn về phía người đóng cửa xe: “Tôi cho cô đồ của tôi.”
Minh Thù gật đầu: “Tôi đồng ý cho anh lên xe, nhưng tôi không có đồng ý cho anh lên chiếc xe này, chiếc xe kia vẫn còn ở đó, anh có thể tự mình lái.”
Nguyên Dã: “...”
Có quá nhiều rãnh, không biết nên đâm ra từ chỗ nào.
Cuối cùng Tô Đài giúp Nguyên Dã giải quyết vật tư, hắn mới có thể lên xe.
“Sao cậu lại ở chỗ này?” Tô Đài hỏi Nguyên Dã.
Nguyên Dã kiêu ngạo mở miệng nói: “Tìm đồ.”
Tô Đài đã quen thái độ của Nguyên Dã, nhưng lại nói thầm với Nguyên Dã ở bên cạnh: “Không dễ dàng gì mới gặp mặt, tâm tình của cậu không có chút kích động sao? May mà trước đó chúng tôi cố ý đến trường tìm cậu, cậu thì tốt rồi bỏ chạy một mình.”
“Đồng đội ngốc như heo sẽ chết rất nhanh.” Nguyên Dã nói: “Lý Kiếm Nhân thì sao?”
Bị Nguyên Dã oán giận, một lời cũng chưa nói ra, lại bị ba chữ Lý Kiếm Nhân làm cho câm nín.
Sắc mặt Tô Đài cũng ảm đạm: “Ở phía sau.”
Phía sau chỉ có Hoàng Chinh, còn lại chính là zombie.
Không cần nói rõ, Nguyên Dã cũng đã hiểu.
Bất quá hắn chỉ nói hai câu khách sáo, để phòng ngừa người đặt bẫy.
Bầu không khí đột nhiên trầm xuống.
Tô Đài phá tan sự im lặng: “Tình hình trong thành phố thế nào?”
“Cậu hỏi cô ấy đi.” Nguyên Dã tức giận: “Cô ấy làm chuyện tốt.”
Cướp đồ của hắn, lại còn dám thả nhiều quái vật ra như vậy.
Người ngồi cạnh người lái xe coi như không nghe thấy, cổ họng không thốt ra một lời.
Nguyên Dã tức gần chết, nếu không phải cách xa như vậy, hắn thực sự muốn bóp chết cô.
Nguyên Dã từng đến công ty y dược, bọn họ đi lên cao hơn Lương Tuyền, càng lên cao thi thể chồng chất càng nhiều, hơn nữa không phải là thi thể thông thường, mà là thi thể trông rất kỳ quái.
Dùng từ để hình dung chính là không đâu vào đâu.
Những thi thể này như là cắt từ những thi thể khác nhau, rồi ghép vào thành một thi thể.
Và những con quái vật đi ra từ phía sau chênh lệch khá xa.
“Là trước mạt thế hay là sau mạt thế?” Tô Đài lập tức đánh vào trọng điểm.
“Sau mạt thế, thí nghiệm ghi lại là bắt đầu từ nửa năm trước.” Nguyên Dã nói: “Nếu không phải đột nhiên cô ấy xuất hiện, tôi có thể lấy được nhiều tin tức hơn.”
Nghe được thí nghiệm kia có khả năng là do một con zombie làm, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.
Zombie...
“Rầm... Rầm.”
Mặt đất rung chuyển, xe trơn trượt, đâm thẳng vào phía hàng rào bảo vệ, Hao Tử nhanh chóng thắng xe lại, khó khăn lắm mới dừng lại trước khi đâm vào.
“Chết tiệt, lại làm sao thế?” Trong lòng Hao Tử vẫn còn sợ hãi tiếp tục nhìn ra phía sau.
Nhìn thế này cả người đều choáng váng.
Cả thành phố phía sau đều phát nổ.
Tất cả toàn nhà trong thành phố đều bị san bằng, chỉ còn lại ánh lửa đang cháy, đám mây hình nấm bốc ra từ vụ nổ.
Đoàn người xuống xe, nhìn thành thị khói đặc cuồn cuộn bay lên.
“Đúng giờ không phải là bốn mươi tám tiếng sao?” Nguyên Dã hỏi.
“Đúng vậy.” Minh Thù gật đầu.
“Vậy tại sao bây giờ cho nổ rồi?”
Vừa mới trôi qua mấy tiếng?
Bà nó, nếu không phải là đi nhanh nếu không hiện tại là bị chôn vùi theo rồi?
“Tôi không nói chỉ có một biện pháp làm phát nổ.” Minh Thù vô tội nói.
“...”
Cảnh sát gặp phải kẻ bắt cóc như cô thì chỉ biết khóc.
Những người còn lại nghe nửa ngày, cũng coi như hiểu được.
Vụ nổ này có liên quan đến cô.
Bình tĩnh.
Đây đều không phải là chuyện gì lớn.
Dường như trên xe đám người Tô Đài không sao.
Nguyên Dã: “...” Không phải, các ngươi không lên án cô ấy sao?
[Thời hạn nhiệm vụ vượt mức hoàn thành, ký chủ rất tuyệt.] Hài Hòa Hiệu đang khích lệ Minh Thù.
Thời hạn nhiệm vụ đều hoàn thành rất tốt.
Minh Thù rất thản nhiên tiếp nhận sự khích lệ của Hài Hòa Hiệu.
Nhiệm vụ không lao lực như vậy có thể thêm vài cái.
[...] Ký chủ nghĩ quá nhiều.
Thời hạn nhiệm vụ cũng có quy định, chỗ nào có thể nói phát là phát.