Lúc Minh Thù đi tới, Lương Tuyền đã trở thành người có tiếng nói ở căn cứ nhờ nguyên chủ rồi.
Lần này bọn họ nhận nhiệm vụ, đến thành phố này tìm kiếm vật tư, còn phải tìm một ít thuốc, tiện thể tìm một con zombie tiến hóa cao cấp.
Nguyên chủ và mấy người bị zombie đuổi tới mái nhà, lúc cô đi qua bị tấn công rơi xuống đất.
Lúc cô té xuống thấy bóng người chắc là người trong đội.
Kỹ năng của thế giới này giống như cô nghĩ, không phải dựa theo nguyên tố mà là những kỹ năng kỳ lạ.
Lúc đầu nhóm zombie không có kỹ năng gì cả, thế nhưng một tháng trước đám Zombie lên cấp đã có kỹ năng.
Nhưng nguyên chủ có khả năng biến thành zombie.
Nguyên chủ gọi kỹ năng của mình là kính tượng hóa.
Dù đồ vật gì bị thấu kính chiếu vào cũng có thể sao chép ra được.
Như những con zombie bị sao chép trước đây.
Zombie sao chép có sức chiến đấu nhưng chúng nó không có thực thể.
Cho nên kỹ năng này có thể sao chép được thức ăn nhưng không thể ăn.
Vật phẩm được sao chép cũng không thể sử dụng.
Lợi ích lớn nhất là có thể sao chép con người, tăng sức chiến đấu.
Ban đầu nguyên chủ chỉ có thể triệu hồi mười khối thấu kính, hiện tại có thể triệu hồi ra năm mươi khối thấu kính.
“Grừ!”
Zombie nhìn đống thịt trước mặt Minh Thù.
“Đi ra, không được!” Giọng Minh Thù hơi yếu: “Ta muốn ăn thức ăn con người, không phải cái này.”
Zombie ấm ức lấy cục thịt về.
Trẫm cũng ấm ức lắm mà!
Mạt thế đã gần một năm, thức ăn trong thành phố không còn lại bao nhiêu, muốn tìm vật tư phải dựa vào may mắn và thực lực.
Hiển nhiên Minh Thù không may mắn lắm, cô đi hai con đường, ngay cả một mẩu bánh mì cũng không thấy.
“Đùng đùng đùng!”
Đột nhiên tiếng súng vang trong đêm tối.
Những con zombie bên cạnh cô nghe thấy tiếng động, có chút xao động.
Minh Thù từ trên xe nhảy xuống.
Nhất định con người có thể ăn... không phải, có ăn.
Nơi phát nổ là một phố buôn bán, rất nhiều zombie chạy như điên trên đường, truy đuổi không tha thức ăn của bọn nó.
Minh Thù chỉ nghênh ngang đi tới, nhóm zombie xao động nhưng vẫn nhường cô một con đường.
Lực công kích của zombie cũng yếu xuống, cách xa người bị đuổi một đoạn.
“Chuyện gì xảy ra?” Một chàng trai tóc dài mắng.
“Sao vậy?” Người bên cạnh thở phì phò hỏi.
“Người đó, từ trong hang zombie đi ra?” Giọng chàng trai tóc dài kỳ lạ: “Mọi người tự nhìn đi.”
Tổng cộng bốn người bị đuổi, lúc nghe chàng trai tóc dài nói đều đồng thời nhìn sang phía zombie.
Quả nhiên thấy đám zombie tránh đường, một cô gái đang chậm rãi đi tới.
Bộ dạng nhàn nhã như đang sải bước dạo trong hoa viên.
Bà nó, gặp quỷ rồi!
“Cô ta là người hay là zombie?” Chàng trai tóc dài hỏi người bên cạnh
“Kỳ lạ, tôi thấy không rõ...” Người kia có chút nghi hoặc: “Tô Đài, cậu xem đi.”
Nửa người của chàng trai tên Tô Đài chìm trong bóng đêm, thấy không rõ khuôn mặt của hắn, một lát phun ra hai chữ: “Zombie.”
“Không phải đâu, tôi thấy cô ta là người.” Một chàng trai khác nói:
“Hoàn toàn không giống zombie.”
Bề ngoài đúng thật không giống nhưng Tô Đài nói là zombie, vậy khẳng định là zombie.
“À, người anh em đối diện.”
Mọi người đồng thời nhìn qua bên kia.
Chỉ thấy cô gái bị Tô Đài kêu là zombie đứng trước đầu xe, phất tay với đám người bên này: “Có đồ ăn không?”
Chàng trai tóc dài nuốt một ngụm nước bọt: “Có phải cô ta muốn ăn thịt chúng ta không?” Zombie ăn thịt người mà! Hỏi bọn họ có gì ăn hay không, không phải là muốn ăn bọn họ sao?
Đám zombie yên tĩnh đứng ở đó, sừng sững trong bóng tối âm u.
Cảnh quái dị như vậy bọn họ chưa từng gặp qua.
“Hao Tử... cậu hỏi cô ta đi.”
Chàng trai tóc dài trừng mắt: “Hỏi cái gì? Chiên dầu hay hấp sao?”
Cả đội im lặng.
Tô Đài nói: “Hỏi cô ta muốn ăn gì.”
Hao Tử nuốt nước miếng: “Zombie trừ ăn người ra, còn có thể ăn gì?”
Tô Đài liếc mắt nhìn bọn họ, Hao Tử lập tức thủ thế từ từ đứng lên, hỏi người bên kia: “Ờm... Cô muốn ăn gì?”
“Đồ con người ăn, nếu không là... đồ ăn cho heo sao?” Minh Thù khá nóng vội, cô đói bụng: “Có không? Có thì đem tới đây, tôi tha cho các cậu.”
Hao Tử nhìn đồng bọn của mình.
Tô Đài giơ tay lên, Hao Tử lập tức nói: “Có, cô thực sự sẽ thả chúng tôi đi?”
Một con đường đầy zombie, nếu bọn họ đánh nhau cũng biết bên nào hết đạn trước.
“Tôi giống gạt các cậu lắm sao?”
“...” Cô là zombie mà.
Mấy người kia thương lượng một chút, Hao Tử lấy các vật tư thu thập được để vào ba lô, sau đó dùng sức hất ra.
Ba lô rơi trên mặt đất, hai con zombie chậm rãi tiến lên nhặt ba lô về.
Minh Thù lục ba lô, có hai món đồ hộp, còn có một chút bánh quy ép và nước sạch.
Minh Thù phất tay: “Mọi người có thể đi.”
Zombie đối diện đứng sừng sững, hoàn toàn không có ý định công kích bọn họ.
Hao Tử quái dị nhìn về phía đồng bọn của mình, thật sự có thể đi sao?
“Đi, Hoàng Chính cản đằng sau.” Tô Đài bắt đầu lui về phía sau.
Mãi đến khi đi ra khỏi con phố kia, Hao Tử còn lâng lâng: “Tôi đang nằm mơ sao? Đau... Tiện nhân cậu bóp tôi làm gì?”
Chàng trai đeo kính vác súng trên vai: “Xem cậu có phải đang nằm mơ hay không. Còn nữa, không được kêu tôi là tiện nhân!”
Hao Tử liếc một cái: “Cậu vốn là tiện nhân, không gọi như vậy thì gọi thế nào, cậu dám... Tô Đài, cậu xem hắn kìa...”
Gã đeo kính tên là Lý Kiếm Nhân.
“Con zombie kia rất kỳ quái.” Hoàng Chính đuổi theo phía sau, nói với Tô Đài: “Nhìn qua cô ta không khác con người là mấy, hơn nữa cũng không thể phân biệt được.”
Hao Tử nói: “Có phải giống như trong tiểu thuyết, zombie thăng cấp tới cấp độ nhất định thì sẽ khôi phục hình dáng của con người?”
Mọi người nhìn nhau.
Nếu quả thật như vậy, vậy cô ta bậc gì?
Có thể làm cho đám zombie đứng im như vậy.
Vua zombie trong truyền thuyết?
-
“Ọe...”
Minh Thù dựa vào sô pha cũ cảm thấy buồn nôn, may mà không ói ra thức ăn.
“Grừ!” Đám Zombie vây quanh cô, hình như không rõ tại sao vua phải hành hạ mình như thế.
Minh Thù phất tay: “Đừng làm phiền ta.”
Ăn món ăn ưa thích còn khó hơn đánh nhau.
Thi thể gian nan.
Trẫm phải đổi nhà ăn! Quá tệ! Quá tệ!
[... Nhìn tiểu yêu tinh đánh nhau rồi tỉnh táo đi.] Hài Hòa Hiệu lanh lẹ phát cảnh tiểu yêu tinh đánh lộn.
Minh Thù: “...” Báo nguy! Tên này truyền bá video khiếm nhã! Ngươi còn có mật mã sao?
[Gần đây đề xuất khá hài hòa.]
Minh Thù: “...” Ngươi hài hòa cái con khỉ, còn dám nói mình hài hòa không biết xấu hổ.
[...]
“Rào rào...”
Tiếng động chói tai từ phía bên cạnh truyền tới, một con zombie nhỏ đang dùng móng tay cào cửa xe.
“Con nhà ai.” Minh Thù ngồi xuống, người vốn đã khó chịu lúc này còn khó chịu hơn.
Một con zombie nữ bên cạnh thoát ra kéo zombie nhỏ lui về phía sau. Zombie nhỏ không quá cam tâm tình nguyện rống.
“Grừ!”
“Xong chưa, kêu cái gì.” Hơn nửa đêm ầm ĩ mấy con zombie khác phải làm sao.
Zombie câm như hến.
Không phải là bọn hắn.
Minh Thù cũng phát hiện không phải là tiếng của bọn họ mà ở trước mặt phố, tiếng động từ xa đến gần tạo thành tiếng bước chân dồn dập.
Nhưng vào lúc này, trên phố xuất hiện rất nhiều zombie, mà người bị đuổi theo cũng là bốn người ban nãy đưa thức ăn cho Minh Thù.