Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 814: Chương 814: Chuyến săn hừng đông (31)




Người của Nhện Độc phải rút lui khỏi An Thành, tự nhiên gây nên bạo động không nhỏ.

Trong đó bao gồm cả những người ở căn cứ phía nam.

Đang lúc bọn hắn suy đoán xem xảy ra chuyện gì, Nhện Độc bất ngờ tự tìm tới cửa.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thủ trưởng đích thân gặp mặt Nhện Độc.

Nếu như là tại trước đây, người như Nhện Độc làm sao chịu tìm tới hắn.

Nhưng hôm nay là người dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

“...” Trong lòng Nhện Độc lửa giận cháy hừng hực, hắn cắn răng nói: “An Thành đã giao cho Hạ... Vua zombie Hạ Vị, các người cũng cần rút khỏi An Thành.”

“Cái gì?” Vua zombie? Hạ Vị?

Thủ trưởng nghiêm túc nhìn Nhện Độc: “Cung tiên sinh, lời này của anh là có ý gì?”

Nhện Độc tức giận hét lên: “Chính là nghĩa đen, các người không rút lui đợi zombie vào thành rồi các người sẽ trở thành thức ăn cho bọn chúng!”

“Cung tiên sinh.”

“Tự giải quyết cho tốt.” Nhện Độc một khắc cũng không ngừng lại, quay đầu bước đi.

Nhện Độc tới nhanh đi cũng nhanh.

Thế nhưng hắn để người lại, rõ ràng muốn nhìn thấy bọn họ rút lui.

“Chuyện gì xảy ra? Thủ trưởng, bên ngoài sao vậy?”

“Thủ trưởng...”

Mấy người Lương Tuyền sau đó cũng chạy tới: “Nhện Độc tại sao đột nhiên lại rút khỏi An Thành? An Thành tạm thời còn rất an toàn, đã xảy ra chuyện gì?”

Thủ trưởng nhíu mày: “Vua zombie muốn An Thành.”

Trong phòng đang náo nhiệt đột nhiên yên tĩnh lại.

Tim Lương Tuyền đập loạn cả lên, lại là Hạ Vị...

Những người còn lại hai mặt nhìn nhau.

Vua zombie... muốn An Thành?

Cho nên Nhện Độc liền cho cô ta?

Chuyện này xảy ra từ lúc nào?

“Là Hạ Vị kia sao?”

“Vua zombie không phải cô ta, còn có thể là ai?”

“Phía ngoài An Thành không phát hiện được zombie hoạt động, vua zombie làm sao cùng Nhện Độc liên lạc được?”

“Người của Nhện Độc chiếm giữ An Thành lâu như vậy, vua zombie nói muốn là được sao? Hắn dễ nói chuyện như vậy sao?”

Nhện Độc là ai chứ? Là kẻ liều mạng, không chuyện ác nào không dám làm.

“Hắn không phải là vì muốn đuổi chúng ta đi nên tìm cớ chứ?” Có người yếu ớt nói.

Mọi người thảo luận tới đây, cảm thấy có khả năng, dù sao bên ngoài quá yên tĩnh, đâu thấy zombie nào chứ?

Nhện Độc làm ra động tĩnh lớn như vậy, nói không chừng chính là làm cho bọn họ thấy.

Song lần này Nhện Độc phá vỡ nhận thức của bọn họ, rút lui rất nhanh, hơn nữa mang đi rất ít đồ đạc.

Đa số là quần áo nhẹ lên đường.

Người Nhện Độc lưu lại không ngừng thúc giục bọn họ, cuối cùng trực tiếp dùng súng.

Mãi đến khi nhóm zombie đầu tiên vào thành, người cả thành thét chói tai liên tục, người ở căn cứ phía nam mới bắt đầu hành động.

Nhện Độc nói sự thật.

Zombie thực sự vào thành.

Hơn nữa còn là zombie có vũ trang.

-

“Tô Đài... Chúng ta làm cái này nửa ngày, còn bị người ta bắt. Hạ Vị trực tiếp cướp lấy nhà của người ta, chúng ta có phải là ngốc không?”

Trong một ngôi nhà bỏ hoang nào đó, Hao Tử và Tô Đài ngồi tựa lưng vào nhau

Hoàng Chinh bị trói ở bên kia.

“Tôi đã nói cho cô ấy biết rồi, mọi người nói xem có phải không, sớm biết cô ấy sẽ làm việc này, chúng ta vội vàng làm cái gì.” Hao Tử tiếp tục kêu rên.

Hoàng Chinh: “...”

Tô Đài: “...”

Vừa rồi cũng không biết là người nào muốn động thủ.

Trong phòng còn có rất nhiều người, bọn họ điều tra đến đây, vừa lúc gặp phải những người sống sót này bị trói lại, vốn là định cứu bọn họ ra.

Ai biết kinh động đến người ta, gặp phải cạm bẫy của đối phương, bọn họ cũng bị nhốt lại luôn.

Lúc này bên ngoài ầm ĩ khắp nơi, chuyện Minh Thù chiếm sào huyệt nhà người ta, cũng là nghe từ trong tiếng trò chuyện của những người bên ngoài.

“Két.”

Cửa phòng đột nhiên bị mở ra.

“Mang đi, nhanh nhanh...” Bên ngoài có người hét: “Mang lên xe đi.”

Có người xông vào, kéo những người sống sót đi ra ngoài.

“Còn mấy tên này làm sao bây giờ?”

“Giết chết.”

Sau mấy câu ngắn ngủi, có người đi tới phía bọn họ.

“Lách cách.”

Tiếng súng lên cò, nòng súng đen ngòm chĩa về phía bọn họ.

Ngay khi tên kia nổ súng, Tô Đài nhảy lên một cái, đạp người ngã trên mặt đất, người bên cạnh thấy biến cố, lập tức tiến lên hỗ trợ.

Bên ngoài còn có nhiều người, Tô Đài không dám trì hoãn, hắn trước tiên cởi trói cho Hoàng Chinh, đá văng đến bên cạnh cửa sổ.

Hoàng Chinh túm lấy Hao Tử trực tiếp nhảy xuống dưới.

Trên đường hỗn loạn tưng bừng, không ít người nổ súng.

“Anh Tô, bên này! “

Tô Đài quay đầu, Diệp Tương Tư đang đứng tại góc tường cách đó không xa vẫy tay với hắn.

Tô Đài kéo Hoàng Chinh chạy tới phía Diệp Tương Tư.

“Giết chết bọn chúng!” Những người phía sau gầm lên giận dữ.

Viên đạn bay tới hướng của bọn họ, có người đang qua đường trúng đạn, trực tiếp ngã xuống.

“Tô Đài!”

Tiếng kêu sợ hãi của Hao Tử như xuyên phá qua tiếng súng.

Thân thể Tô Đài lảo đảo, hắn kêu lên một tiếng đau đớn, ôm cánh tay: “Đi!”

Diệp Tương Tư giúp bọn họ phân tán một ít hỏa lực, mấy người thành công tụ họp.

Nhưng những người phía sau tựa như điên, bám lấy bọn họ không tha.

“Vừa rồi lúc tôi tới nhìn thấy zombie của Hạ tiểu thư rồi, chúng ta đi qua bên kia.” Diệp Tương Tư nhanh chóng nói.

Mấy người theo dòng người chạy ra một đoạn, quả nhiên lúc qua một lối rẽ thấy một đám zombie, đoàn người nhường ra một con đường cho bọn họ.

Bọn họ vọt vào trong bầy zombie lẩn trốn, phía xa những người sống sót liên tiếp vang lên những tiếng thét chói tai.

Nhưng zombie cũng không hỗn loạn chút nào, mặc cho mấy người kia xen kẽ vào trong bọn chúng.

Những người đuổi theo phía sau, giống như bị cảnh tượng này dọa cho sợ, nhìn nhau vài lần, lập tức rút lui.

Diệp Tương Tư xác định những người đó đã đi, thở gấp nói: “Tôi đang định cứu mọi người, mọi người đã đi ra rồi, mọi người không sao chứ?”

“Không có việc gì.” Hoàng Chinh thở ra một hơi:“Chỉ là những người kia bị bọn họ mang đi rồi.”

“Tô Đài bị thương.” Hao Tử ở bên cạnh đỡ Tô Đài.

Zombie bên cạnh lại gần, giương mắt nhìn Tô Đài.

Dường như hắn đã chết, bọn họ lập tức xúm lại muốn chia hắn ra ăn.

Hoàng Chinh và Diệp Tương Tư luống cuống tay chân cầm máu cho Tô Đài, bây giờ Hạ Vị không ở đây, những zombie này nhỡ đâu bị máu mê hoặc, không bị khống chế tập kích bọn họ thì thảm rồi.

Đại quân zombie đứng ở bên ngoài văn phòng Nhện Độc.

Lúc này người của Nhện Độc đều đã rút lui, toàn bộ tòa nhà trở nên hỗn loạn, đột nhiên xuất hiện một đám zombie, người bên ngoài bị dọa, toàn bộ chạy trốn vào bên trong.

Hoàng Chinh đỡ Tô Đài đi vào, trong đại sảnh người đứng thành một đoàn cũng có người cầm súng chĩa về phía bọn họ.

Zombie cũng đi theo bọn họ tiến lên, người trong đại sảnh càng sợ đến nỗi không dám thở mạnh, có thể tìm được chỗ nào tránh đều tới núp vào.

Minh Thù ở trên lầu bảy.

Lầu bảy lúc này không dư thừa người, chỉ có mấy người Đại Trụ canh giữ ở thang máy và thang bộ.

Trong thang bộ đột nhiên xuất hiện âm thanh, bọn họ nhìn xuống cầu thang thấy là con người, cảnh giác hỏi: “Các người là ai? Nơi đây không cho phép đi lên.”

Tiếp theo bọn họ thấy đại quân zombie phía sau lần lượt đi lên.

Đại Trụ sợ đến run chân.

Mẹ ơi!

Zombie có vũ trang, bọn này vẫn là zombie sao? Còn biết dùng súng!

“Hạ Vị ở đâu?” Hoàng Chinh hỏi Đại Trụ.

Người kia là vua zombie... Lẽ nào những người này cũng là zombie? Sao bây giờ zombie đều giống người như vậy!

“Ở... Ở căn phòng phía trước.” Đại Trụ run run chỉ chỉ phía trước.

Có zombie theo, ngoại trừ người của vua zombie bọn họ không nghĩ tới người khác cho nên chỉ đường cũng không chậm trễ.

Đám người Đại Trụ phản bội Nhện Độc, nào dám đi theo hắn cho nên mới ở lại chỗ này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.