Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 787: Chương 787: Chuyến săn hừng đông (4)




“Rào rào...”

“A!”

“Cứu mạng!”

Hoàng Chinh và Hao Tử mới vừa dùng hết đạn, cửa kính lầu hai bên trái đã bị đánh vỡ hai người từ trên lầu ngã xuống.

Tiếp đến là bên phải.

Cửa sổ lầu hai dường như có thể thấy zombie qua lại.

Vừa rồi zombie trốn chạy vội ra, chớp mắt bao phủ mấy người lại, làm mấy người kia đi về ngôi nhà bên cạnh.

Đi làm cái gì chắc không cần nói.

Nghe tiếng kêu thảm thiết cũng biết.

Nhưng zombie giờ cũng biết tránh giờ cơm rồi sao?

Minh Thù mang theo một ít zombie chậm rì rì từ trên lầu đi xuống, mấy con zombie mang theo vật tư và súng ống, phía sau còn mang theo ba cô gái run lẩy bẩy tay bị cột dây.

Hoàng Chinh: “...”

Hao Tử: “...”

Cô ta đi lên từ lúc nào?

Trói con gái người ta làm cái gì!

Zombie “grừ grừ” đem súng ống đập Hoàng Chinh và Hao Tử, chính là dùng đập, dáng vẻ đặc biệt phẫn nộ.

Ba cô gái kia thấy Hoàng Chinh, lập tức chạy tới phía bọn hắn.

Con người dù sao cũng tốt hơn zombie.

Ba cô gái đều là bị đám người kia trói, trong ngày thường càm ràm cùng bọn họ.

Vừa rồi zombie xông lên, các cô gái nghĩ rằng mình chết chắc rồi.

“Còn... bọn họ...” Hao Tử ngước nhìn về phía Minh Thù: “Làm gì bây giờ?”

“Cho zombie tôi làm điểm tâm?”

“Grừ grừ!” Được được!

Hao Tử liếc mắt nhìn zombie, khóe miệng co giật nói: “Mang theo các cô ấy sao?”

Minh Thù nhai không có mùi vị, miếng bánh bích quy khiến cô hơi buồn nôn: “Đâu có chuyện gì liên quan tới tôi, tôi cứu các cô ấy còn phải chăm sóc cho bọn họ sao? Tôi mở trạm thu hồi rác rưởi sao?”

Có thể nói chuyện đàng hoàng hay không!

Đây là... được rồi, đối với zombie mà nói bọn họ không phải người, bọn họ là thức ăn.

“Mấy cô gái đó nếu như không ai bảo vệ sẽ chết đấy.”

“Ừm.”

“...” Ừm là có ý gì?

Hao Tử cảm thấy Minh Thù không bằng lòng dẫn các cô ấy theo, trong ba cô gái này chỉ có một người có kỹ năng, hơn nữa còn thuộc loại phụ trợ.

Đang ở thời điểm Hao Tử không biết nên làm sao, một đoàn xe đột nhiên xuất hiện.

Người hai phe vừa hay đụng mặt nhau.

Lúc này zombie đều ở trong nhà dùng cơm, bên người Minh Thù một con zombie cũng không có cho nên người bên kia cũng không bỏ chạy.

Đoàn xe thứ hai có người bước xuống: “Hạ Vị, cô đi đâu vậy, tôi tìm cô đã lâu.”

Người xuống là một cô gái, cô ta trực tiếp chạy qua đây: “Không có sao chứ? Không phải theo như cô nói, nếu như phân tán sẽ gặp nhau ở điểm tập hợp sao?”

Người vừa tới không phải là người khác, chính là nữ chính giả Lương Tuyền.

Lương Tuyền thuộc kiểu người có vẻ đẹp thanh thuần, lúc này buộc tóc đuôi ngựa, ăn mặc đồ jean, khiến người ta có ấn tượng đầu tiên rất tốt.

“Các cô quen nhau?” Hao Tử yếu ớt hỏi, cô ta là zombie đấy? Vì sao con người này nhìn qua lại rất quen thuộc với cô ta, lẽ nào cũng là zombie?

Hao Tử nhìn về phía sau đoàn xe.

Nếu họ đều là zombie, thế giới này hẳn là loạn rồi.

“Cô gặp người sống sót sao?” Lương Tuyền dường như không để ý đối với chuyện Minh Thù không nói lời nào, dù sao trong nhận thức của cô Hạ Vị cũng không nói nhiều lắm, cô nói cái gì thì làm cái đó.

“Lương Tuyền...” Minh Thù mỉm cười: “Gặp lại cô thật tốt.” Phiếu đổi đồ ăn vặt.

“Ủa...” Lương Tuyền sửng sốt một chút, sau đó chỉ chỉ đoàn xe: “Thôi, lên xe trước đã nơi đây cũng không an toàn. Mọi người cũng có thể đi cùng, chúng tôi là căn cứ phía nam.”

Lương Tuyền vừa định xoay người, cổ tay đột nhiên bị níu lại.

“Hạ Vị?”

Lương Tuyền trước mắt một hồi xoay tròn, cô bị người quật ngã trên.

Người đoàn xe bên kia phát hiện bất thường, lần lượt xuống xe.

“Hạ Vị cô làm cái gì vậy!” Người quen biết cô mở lời mắng.

“À, tôi chuẩn bị làm phản làm zombie.” Minh Thù đè lên Lương Tuyền, ngẩng đầu nhìn mọi người không cần khách khí nhé.

Cái gì?

Làm zombie?

Điên rồi sao?

Lương Tuyền cũng hoảng sợ: “Hạ Vị cô nói bậy cái gì, cô là con người...”

“Tôi có phải con người hay không, trong lòng mọi người không có chút cân nhắc sao?” Minh Thù mỉm cười: “Lợi dụng tôi lâu như vậy, mang đến không ít điều lợi cho mọi người, về sau chỉ sợ chính các người phải nỗ lực, ngẫm lại cũng khá vất vả.”

Lương Tuyền tê dại cả da đầu.

Tách ra chưa đến một ngày, cô ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ánh mắt Minh Thù liếc nhìn đoàn xe bên kia, nhẹ giọng uy hiếp: “Đừng tới đây, tới nữa tôi giết chết cô ta.”

“Hạ Vị cô điên rồi sao? Đó là Lương Tuyền, bạn cô đấy!”

“Tôi không có loại bạn bè như vậy.”

Năng lực Lương Tuyền chính là có thể khống chế vật kim loại, dù là vật kim loại gì cũng đều có thể.

Minh Thù nghe phía sau có cái gì bay tới cô khom tránh ra, nhưng hai bên đồng thời cũng có vật kim loại bay tới.

Minh Thù lôi Lương Tuyền đứng dậy đẩy cô ta vào trong tòa nhà bên cạnh.

Zombie ở trong tòa nhà chen nhau lên... hướng về phía cô ta tung quyền đấm cước đá.

Lương Tuyền ôm đầu, đám zombie này xảy ra chuyện gì?

“Thật nhiều zombie...”

“Nhanh, nhanh, mau lên xe.”

Xe lui về phía sau, nhóm zombie cũng không có tấn công bọn họ, chỉ là đứng ở xa nhìn có người nổ súng chúng cũng biết né tránh.

So với loại zombie họ đã gặp trước kia, loại này hoàn toàn khác.

“Lương Tuyền, Lương Tuyền làm sao bây giờ?”

“Tôi thấy cô ấy bị zombie nhấn chìm rồi...”

Trong đội xe loạn xạ, người cầm đầu cho những người còn lại đi trước, bọn họ ở lại một chiếc xe cuối, nhân tiện nghĩ cách cứu viện Lương Tuyền.

Đương nhiên trong lòng mọi người đều biết, Lương Tuyền bị zombie bao vây, xác suất sống sót rất nhỏ.

“Ầm ầm...” Tòa nhà bên cạnh không hề báo trước sụp xuống.

Lương Tuyền từ trong phế tích chật vật chạy đến.

Cô khống chế vật kim loại, ở ngay chân mình hình thành một bia cản trở, sau đó hướng nam thủ lĩnh bên kia chạy tới.

“Đi mau!” Lương Tuyền hét lớn một tiếng.

Thủ lĩnh nhanh chóng lên xe, xe đụng vào bên cạnh cửa hàng, lại lùi ngược đuổi theo phía đoàn xe trước rời đi.

Minh Thù dùng kỹ năng sao chép một nhóm zombie, cho nhóm zombie này đuổi theo bọn họ.

Lần đầu gặp gỡ, hù dọa phiếu đổi đồ ăn vặt thì được rồi.

Hao Tử và Hoàng Chinh trốn phía sau zombie, đợi con phố yên tĩnh lại bọn họ mới ló đầu lên.

Mặt khác ba cô gái trốn bên kia lạnh run.

Vừa mới xảy ra chuyện gì, các cô giờ cũng còn chưa kịp phản ứng.

“Cô tên là Hạ Vị à?” Hao Tử cẩn thận hỏi.

Minh Thù không thừa nhận cũng không phủ nhận.

“Cô thực sự tên Hạ Vị sao? Hạ trong mùa hè, Vị trong vị lai?”

“Nếu không cậu đặt đi?”

“Người Tô Đài tìm tên Hạ Vị nhỉ?” Hao Tử hỏi Hoàng Chinh bên cạnh.

“Tôi không biết đâu.” Hoàng Chinh gương mặt mờ mịt.

Tô Đài chỉ nói hắn tìm người, nhưng cho tới bây giờ chưa nói qua tìm ai.

“Hao Tử, làm sao cậu biết người Tô Đài muốn tìm tên là Hạ Vị?” Hoàng Chinh nghi hoặc, hắn cũng không biết Hao Tử làm sao mà biết được?

“Haiz, lần trước lúc đến đại học F, không phải tôi cùng Tô Đài một đội sao? Biết từ lúc đó.”

Cái tên Hạ Vị rất dễ nhớ, Hao Tử cảm giác mình chắc chắn nhớ không lầm.

Hao Tử và Hoàng Chinh liếc nhau.

Cho nên...

Người Tô Đài muốn tìm chính là một con zombie?

Thế giới này thật huyền ảo.

“Ối, cô đừng đi.” Hao Tử vội vàng đưa Lý Kiếm Nhân tới, đuổi theo Minh Thù: “Cô biết Tô Đài sao? Hắn tìm cô lâu lắm rồi, từ mạt thế bắt đầu đã đi tìm cô.”

“Không quen biết.” Minh Thù lắc đầu.

Sau khi nguyên chủ biến thành zombie trí nhớ trước kia đều hơi mờ nhạt, trong ký ức cô ta quen biết người nào cô chỉ có ấn tượng mơ hồ nghĩ kỹ cũng nghĩ không ra.

Cho nên Tô Đài là ai, cô thật không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.