Lần thứ hai nhìn thấy chợ, Minh Thù vui vẻ đến hận không thể lên trời, một lúc sau liền có mục tiêu mới, ăn hết toàn thành.
Mộ Hoài chắp tay đi theo Minh Thù, nhìn bóng lưng của nàng như có điều suy nghĩ. Không biết vì sao cảm giác bóng dáng của nàng rất quen thuộc.
Nhưng hắn nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi.
Chẳng lẽ là trước đây, ở nơi nào đó gặp qua người có hình dáng tương tự?
Ừ... Chắc là như vậy.
Lúc này, Mộ Hoài mới tận mắt thấy được sức chiến đấu của Minh Thù, đừng xem nàng ăn gì cũng nhã nhặn từ tốn, động tác ăn chậm nhai kỹ, dường như không có bao nhiêu đồ ăn nhưng nàng ăn cũng không ít.
“Giờ có thể nói cho ta biết, là ai làm?”
Mộ Hoài kéo Minh Thù còn muốn đi về phía trước lại.
Minh Thù mở miệng: “Trình Cẩm Vân làm.”
Có thù lớn với Trình Cẩm Tú như vậy, còn làm chuyện không bị phát hiện, ngoại trừ Trình Cẩm Vân có hào quang vai chính, trùng sinh trở về thì còn có thể là ai?
“Nàng ta?” Mộ Hoài nghi hoặc:
“Nhưng ta và nàng ấy không chạm mặt qua...”
“Hoàng thúc, không cần nghĩ quá nhiều.”
Minh Thù rút cánh tay về, giống như người từng trải vỗ vỗ vai hắn:
“Người ta là muốn dạy dỗ Trình Cẩm Tú, không có quan hệ gì với ngươi.”
“Nữ nhân đều ác độc như vậy?”
Mộ Hoài nói thầm một tiếng.
Quả nhiên, rời xa nữ nhân là lựa chọn chính xác.
Minh Thù quay đầu nhìn Mộ Hoài.
Mộ Hoài mặt đứng đắn, từ chối không nhận chính mình vừa nói thầm.
Nhìn cái gì? Chưa thấy qua người đẹp trai như lão tử đúng không?
Đáy mắt trong suốt mang theo ý cười dịu dàng, cũng không mang theo cường ngạnh nhưng Minh Thù cứ nhìn chằm chằm hắn như vậy, trái lại càng làm cho lòng người sợ hãi.
“Ta mời ngươi ăn sủi cảo.”
Bị Minh Thù nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, Mộ Hoài cúi ánh mắt quét đến sạp trước mặt, lập tức nói sang chuyện khác.
“Đi.”
“Phù...”
Mộ Hoài âm thầm thở phào, giống như đạt được kỹ năng mới.
Quán sủi cảo làm ăn rất tốt. Mộ Hoài lấy thân phận tôn quý làm lý do không ngồi cùng bàn với người khác, hai người chờ nửa ngày mới được ăn.
Sủi cảo vừa lên, Minh Thù vội vàng ăn một miệng, nhưng sủi cảo mới ra lò quá nóng, dù bị bỏng không nhẹ, nhưng Minh Thù nhất quyết không nhổ ra.
Bộ dạng thật là buồn cười.
Lại có chút đáng yêu.
Mộ Hoài lấy tay đỡ trán, che gương mặt không nhịn được, liền cười phì.
Có phải vì ăn, cái gì nàng cũng làm được?
Minh Thù nhanh chóng giải quyết chén sủi cảo của mình. Mộ Hoài chưa động một cái, hắn đẩy chén của mình qua:
“Ăn đi.”
Minh Thù liếc mắt, nhìn bộ dạng do dự của cô, lại chọc Mộ Hoài không biết nên nói gì.
Mộ Hoài chuyển ánh mắt đi: “Nếu có cơ hội, ngươi có thể rời đi nơi này, ngươi có đồng ý không?”
“Lúc nào muốn, ta đều có thể đi.” Minh Thù vô cùng tự tin.
“Ngay cả cửa cung ngươi cũng không ra được.” Mộ Hoài không nể mặt đả kích.
“Đó là ta không muốn cùng bọn họ giao đấu.”
Cùng những người râu ria này, tiêu hao sức lực thật lãng phí, tiết kiệm chính là truyền thống tốt đẹp.
Mộ Hoài: “...”
So với lão tử còn kiêu ngạo hơn.
Minh Thù ăn xong sủi cảo, còn chưa đã thèm, nhìn chằm chằm chén của người ta.
Mộ Hoài đưa tiền, lôi nàng đi ra: “Trời tối, ta đưa ngươi về.”
“Còn sớm như vậy...”
“Nếu ngươi biết tốt xấu, đừng gây chuyện cho Hoài vương phủ ta.”
“Aiz, cái kia...”
Đừng túm trẫm, trẫm còn có thể ăn.
...
Ngày hôm sau, Trình Cẩm Tú đã bị Trình gia tiễn đi, gièm pha lớn như vậy, ai dám để nàng trong phủ để nghe chế giễu.
Đương nhiên, hôn sự này cũng không thành.
Mộ Hoài thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi, nhưng hoàng đế lấy lý do thái tử sắp cử hành đại hôn nên giữ hắn lại. Mộ Hoài còn chưa nghĩ ra cách để từ chối, bên thái tử liền nổi điên muốn từ hôn.
Lý do của thái tử rất kỳ lạ, cũng không ai dám phản bác.
Bởi vì hắn nói nằm mơ thấy tiên hoàng, tiên hoàng nói hắn không thể cưới phi, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Thái tử là một kẻ ngốc, nhiều năm như vậy chưa từng bị phế bỏ, đương nhiên là có chỗ dựa.
Phía sau hắn, còn có một nhà ngoại chống lưng, mà hoàng đế không dám động đến nhà ngoại này.
Đương nhiên, trong đó còn có một chút bí ẩn nhưng không có ai biết rõ đó là gì, nói chung thái tử này chính là không bị phế bỏ.
Thái tử muốn từ hôn, hoàng đế dường như không muốn để tiểu thư được yêu thích ở Trình gia gả cho thái tử, liền thuận nước đẩy thuyền đồng ý giải trừ hôn ước.
Trình Cẩm Vân làm sao đoán được sẽ xảy ra như vậy, cả người đều hốt hoảng.
Lẽ nào, cũng bởi vì nàng không phải là Trình Cẩm Tú, cho nên thái tử muốn từ hôn sao?
Mặc dù, Trình Cẩm Tú đã bị đưa đi, tất cả xảy ra ở kiếp trước nàng còn không thay đổi được sao?
Thái tử giải trừ hôn ước xong liền mất tích.
Đúng vậy, mất tích.
Không ai biết thái tử đi đâu, ngay cả hoàng đế cũng không biết. Thế nhưng, hoàng đế lo lắng sự cố ngoài ý muốn, để người đi khắp nơi truy tìm tung tích thái tử.
Trình Cẩm Vân không đoạt được danh hiệu Thái tử phi, hiện tại ngay cả tiến cung nàng cũng khó mà làm được, chớ nói chi là làm chuyện khác.
Trước khi thái tử mất tích, người duy nhất hắn liên lạc đó là Minh Thù.
Hắn để lại một phong thư, vẻn vẹn có một câu... Bảo vệ thân thể Thẩm Từ.
Cảm giác thái tử đang chơi một ván cờ rất lớn.
Thái tử mất tích, dường như làm cả Hoàng Thành đều đề phòng, hiện ra một vẻ quái lạ.
“Tiểu Từ, ngươi thu dọn đồ đạc cùng Hoài Vương rời hoàng cung.”
Từ chủ hơn nửa đêm, mang theo vài người xông vào phòng Minh Thù, không nói gì bảo Minh Thù rời đi.
Người phía sau, trực tiếp thu dọn đồ đạc trong phòng, Minh Thù ngơ ngác nhìn bọn họ:
“Xảy ra chuyện gì?”
Từ chủ bảo Minh Thù đi qua bên kia rồi nói.
Ông giống như trưởng bối xoa xoa đầu Minh Thù, giọng nói nặng nề sâu xa:
“Tiểu Từ, sau này hãy làm một người thường, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng trở lại nữa. Từ nay về sau, Thần Thiên Từ không liên quan gì đến ngươi.”
“Xảy ra chuyện gì?”
Minh Thù khẽ nhíu mày.
Từ chủ lắc đầu: “Không liên quan đến ngươi. Ta nuôi ngươi nhiều năm như vậy, đã sớm xem ngươi như con của mình, nghe ta không cần quay về nữa.”
“Ta...”
Tình huống gì vậy?
Nam chính không ở đây, toàn thế giới đều điên rồi sao?
“Từ chủ, đã đến giờ rồi.”
Mộ Hoài cầm đèn lồng, đứng ở hành lang phía dưới, bóng dáng cao lớn của hắn đổ bóng dài sau lưng.
Từ chủ vỗ vai Minh Thù, mang nàng đi về phía Mộ Hoài: “Tiểu Từ liền dựa vào Hoài Vương.”
“Giao dịch công bằng.”
Mộ Hoài vẫn giả vờ lạnh lùng.
Từ chủ hiểu ý, tiếp nhận một hộp gỗ hình chữ nhật trong tay người khác, từ bên trong lấy ra một bức tranh:
“Thần Thiên Từ bảo quản bức tranh này nhiều năm, chuyện Hoài Vương đã đồng ý với ta, thì cần phải làm được, không thể để cho bức tranh này rơi vào tay người ngoài.”
Đây là điều kiện ban đầu ông bàn với Mộ Hoài, nhưng khi đó Mộ Hoài không đồng ý.
“Tứ Hải Thăng Bình đã bị hủy, tranh này tác dụng không lớn, Từ chủ đừng để tâm.”
“Không phải, này các ngươi làm giao dịch gì sau lưng ta? Bán người còn tặng kèm tranh?”
Đây là mua bán lỗ vốn đó.
Các ngươi hỏi qua ý kiến của trẫm sao?
“Tiểu Từ, đi thôi, đi xem thế giới bên ngoài, ngươi không nên cả đời đều bị nhốt trong này, sau này phải tự chăm sóc bản thân cho tốt...”
Có lẽ là sợ nhìn Minh Thù rời đi sẽ thương tâm, Từ chủ liền xoay người thoáng một cái biến mất trong bóng đêm. Tri Kỳ đứng từ xa, ánh mắt mơ hồ nhìn qua bên này, cuối cùng quay người đi về phía tối tăm.
Minh Thù quay đầu nhìn Mộ Hoài, mỉm cười: “Hoàng thúc có thể nói với ta, chuyện gì đang xảy ra không?”
Vì sao, đột nhiên muốn trẫm rời đi?
Trước kia, Mộ Hoài có hỏi qua nàng, nếu có cơ hội rời đi nàng có bằng lòng hay không. Vậy chứng minh hắn biết chuyện gì đó.
“Ra khỏi thành, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
“Ta không đi.”
Trẫm còn chưa kéo xong giá trị thù hận.
Minh Thù suy nghĩ, đột nhiên đi ra khỏi Thần Thiên Từ, Mộ Hoài cho rằng nàng đã nghĩ thông suốt nên căn dặn người khác chuyển hành lý nàng đi, trời sáng sẽ gặp ở cổng thành.