Minh Thù chui vào xe ngựa, ôm hai chân lạnh run.
Thật là đói!
Thân thể yếu ớt như gà, bảo nàng sao có thể chạy ra ngoài đánh một đám sói?
Nhiệm vụ có độ khó cao như vậy, lại giao cho một thân thể yếu đuối thế này, quả thực là muốn mạng của trẫm.
“Sột xoạt...”
Minh Thù kéo rèm xe, nhìn ra bên ngoài, vừa nãy có thể bầy sói đã thấy mình, lúc này đang đi qua chỗ của mình. Một đôi mắt hiện lên tia âm u, ban ngày nhìn cũng thấy kinh sợ.
“Công... Công chúa.”
Tiểu nha đầu mơ màng, xoa xoa cánh tay đau nhức tỉnh dậy, lo lắng nhìn Minh thù dựa vào cửa sổ xe:
“Công chúa, người...”
“Suỵt.”
Minh Thù đưa ngón tay lên môi.
Tiểu nha đầu liền im bặt, nhìn ra ngoài theo hướng nhìn của Minh Thù, nhìn thấy vậy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, muốn thét chói tai, nhưng một giây tiếp theo nàng ta đưa tay bịt miệng mình, đề phòng phát ra âm thanh.
Sói... Có sói.
Làm sao lại gặp sói.
Tiểu nha đầu tới gần Minh Thù, nắm thật chặt cánh tay Minh Thù, giọng nói run rẩy hỏi:
“Công chúa, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Nhiều sói như vậy, các nàng chạy thế nào cũng không thoát.
“Chờ anh hùng cứu mỹ nhân.”
Đây không phải là cốt truyện thông thường sao, nhưng mà nàng không phải vai chính, không biết có thể có anh hùng đến cứu mỹ nhân không nữa.
“Hả?”
Ai muốn làm anh hùng đến cứu mỹ nhân?
Công chúa không phải là bị dọa đến ngốc chứ?
Tiểu nha đầu khẽ cắn môi, hai mắt đẫm sương nói:
“Công chúa, nô tỳ dẫn sói rời khỏi nơi này, người nhân cơ hội chạy, đừng quay đầu lại. Bệ hạ nhất định sẽ phái người tìm công chúa, người đừng sợ.”
Hiện tại, chỉ có cách này mới có thể cứu được công chúa.
Minh Thù kéo tiểu nha đầu lại: “Ngươi xuống dưới, ta cũng không chạy thoát được.”
“Công chúa...”
Tiểu nha đầu rơi nước mắt càng nhiều: “Đều là lỗi của nô tỳ, không bảo vệ tốt công chúa...”
“Có đồ ăn hay không?” Để trẫm bổ sung chút thể lực.
“Hả?”
Tiểu nha đầu tưởng mình nghe lầm, đột nhiên Minh Thù nói một câu, sau khi nàng ta sửng sốt một chút, gật đầu:
“Có... Có.”
“Đưa ta.”
Tiểu nha đầu liên tục lật dưới nệm giường, lấy ra mấy gói từ phía dưới, bên trong tất cả đều là lương khô dễ mang theo.
Minh Thù còn kích động hơn cả so với nhìn thấy người thân.
Ăn hơn phân nửa lương khô, tuy Minh Thù còn đói, nhưng đã không đói đến mức muốn chết.
“Ngao u...”
Bầy sói bên ngoài gầm nhẹ, tiếp theo chính là xe ngựa bị nhấn xuống, có sói bắt đầu nhảy lên.
Tiểu nha đầu sợ đến mức hét lên một tiếng, bầy sói bên ngoài càng nhốn nháo, tiếp đó là con thứ hai thứ ba nhảy lên xe ngựa.
Minh Thù bình tĩnh thả lương khô vào miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa xe, thuận tay cầm kiếm của thích khách tối qua:
“Một lát nữa, ngươi ở phía sau chạy trước, có thể chạy được bao xa thì chạy.”
“Công chúa...”
Tiểu nha đầu lạnh run.
Khóe miệng Minh Thù cong lên, tràn đầy ý cười:
“Nghe lời ta mới có mạng để sống.”
Sau khi, Minh Thù giải quyết mấy miếng lương khô, bọn sói bên ngoài xe cũng nhanh chóng trèo lên cửa xe, nàng đẩy tiểu nha đầu về phía sau một phen, thuận thế đá văng cửa xe, bầy sói bên ngoài hưng phấn gầm lên một tiếng.
Sau đó, cửa xe đóng mạnh lại, tiểu nha đầu chỉ kịp thấy kiếm trong tay Minh Thù, lóe lên tia sáng lạnh.
Nàng ta đạp lên bầy sói đang gào rống, lảo đảo nghiêng ngả chạy ra thật xa.
...
Khe núi nào đó.
Một tiểu cô nương mệt lã, ôm thân cây, hái quả trám trên nhánh cây, bởi vì thân cây cao nàng thử vài lần cũng không với tới. Tiểu cô nương ôm thân cây thở dốc, một lát sau tiếp tục vươn tay hái quả trám.
Đầu gón tay cách quả trám càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
Cố sức, thành công nắm được quả trám, nhưng dưới chân nàng trượt, cả người té xuống dưới đất.
“Ai ui.”
Trên mặt đất là cỏ xanh, kỳ thực cũng không đau gì. Minh Thù phủi phủi mông ngồi xuống, tùy tiện lau lau trái cây, bỏ vào miệng mình.
Minh Thù ngẩng đầu nhìn quả trám trên cao, có hơi thèm ăn, nhưng nàng với không tới.
Tức thật!
Đợi lát nữa... Năng lực nguyên chủ là gì nhỉ?
Tiên đoán!
Minh Thù lập tức vui mừng, hai tay tạo thành hình chữ thập, miệng lẩm bẩm nói:
“Trái cây trên cây, sẽ đồng thời rơi xuống.”
Nàng mở to mắt mong đợi, nhìn trái cây trên cây, rơi xuống đi, mau rơi xuống.
Một phút đồng hồ trôi qua, trái cây không rơi.
Ba phút đồng hồ trôi qua, trái cây không rơi.
Mười phút đồng hồ trôi qua, trái cây vẫn không rơi.
Một giờ đồng hồ trôi qua...
Bà nội nhà ngươi, kỹ năng này không dùng được.
[Ký chủ, tiên đoán không phải dùng như cô.]
Kỹ năng người ta lớn lao như vậy, cô dùng để hái trái cây, thì làm sao...
“Rào rào!”
“Bịch bịch...”
Hài Hòa Hiệu còn chưa nói xong, trái cây trên cây rớt xuống rối tinh rối mù, không thừa trái nào.
Không! Thừa! Trái! Nào!
[...]
Có thể là nó quá xem trọng kỹ năng tiên đoán này.
À không.
Tiên đoán không phải là nói linh như thế!
Minh Thù che đầu vừa bị trái cây đập xuống: “Lúc rơi xuống cũng không báo trước sao? Đau chết trẫm.”
Minh Thù cầm mấy quả trái cây, bỏ vào miệng mình.
Dám đập trẫm, ăn sống ngươi luôn.
...
Một bóng râm trên đường nhỏ, cách đó không xa.
Một nam nhân cưỡi ngựa, dẫn theo một đội người ngựa nhỏ dừng ở đây, xuyên qua lá cây, quan sát tiểu cô nương gặm trái cây trên bãi cỏ bên kia.
“Vương gia, hình như là Trấn Quốc công chúa.”
Thuộc hạ ở sau lưng tiến lên hai bước, cung kính nói:
“Nghe nói mấy ngày trước đội ngũ đi tuần của bệ hạ bị tập kích, Trấn Quốc công chúa mất tích, hiện tại bệ hạ đang phái người đi tìm nàng khắp nơi, cần thuộc hạ đưa nàng đến không?”
“Không cần.”
Nam nhân lạnh lùng nhìn bên kia.
“Vương gia, cứu Trấn Quốc công chúa trở về, lần này trở lại, cũng sẽ bớt đi một chút việc đối mặt với những người gây khó dễ, điều này đối với chúng ta mà nói lợi nhiều hơn hại.”
Trấn Quốc công chúa chính là vương bài.
“Không cần.”
Nam nhân bỏ lại những lời lạnh như băng này, chuẩn bị thúc ngựa rời đi.
“Hoàng thúc, đưa ta đi một đoạn đi.”
Đi nhờ xe, không trả lời không đáp lại, nàng không muốn bôn ba vì đồ ăn ở vùng dã ngoại hoang vu này, thân thể này không chịu đựng được gian khổ.
Giọng nói linh động vang lên phía sau, tiểu cô nương mới vừa rồi còn ngồi dưới tán cây, lúc này ôm mấy viên trái cây, đứng ở cách đó không xa, cười khanh khách nhìn hắn.
Nam nhân nhíu mày, sao nàng tới đây nhanh vậy?
“Nhận lầm người rồi.”
Minh Thù: “...”
Làm sao có thể nhận lầm người, ký hiệu Hoài vương phủ nổi bật như vậy, nàng lại không bị mù.
Minh Thù cũng không cưỡng ép, ôm trái cây xoay người rời đi.
Không đi nhờ xe được, nàng vẫn phải tiến quân thần tốc trong mưa gió... Trở về thôi.
“Vương gia, đi lúc này cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, ngài nói lời này không thích hợp.”
Có thuộc hạ nói bên tai nam nhân: “Ngài đã nhiều năm không trở về, Trấn Quốc công chúa vẫn nhận ra ngài, vị công chúa này không ngốc. Vương gia, chúng ta nên cẩn thận một chút, chớ để người khác bắt được nhược điểm. Hơn nữa, đắc tội với nàng, cũng không có lợi ích gì.”
Vị này chính là cục cưng bảo bối của Thần Thiên Từ.
Bọn họ không gặp nhau thì thôi, nhưng vị này cố tình phát hiện bọn họ, nếu như bởi vì bọn họ bỏ mặc nàng mà cuối cùng xảy ra chuyện gì, đến lúc đó sẽ có người hắt nước bẩn lên người Vương gia.
Dường như nam nhân có chút không kiên nhẫn, đen mặt nói:
“Các ngươi hộ tống nàng quay về.”
“Vâng.”
Thuộc hạ thở phào, thật sợ Vương gia cố chấp không chịu.