“Ai phái cô đến?”
Ôn Quân trầm giọng hỏi.
“Hầu Tử.”
Ôn Quân: “...” Hầu Tử là ai? Trong đám kẻ thù của hắn còn có một người như thế?
“Xem ra kẻ thù của cậu cũng nhiều nha.” Minh Thù cười hì hì nói: “Vậy liền không ngại cộng thêm tôi rồi.”
Ôn Quân mặt không đổi sắc nhìn cô, ánh mắt đảo qua Ôn Nguyệt Nguyệt đang trốn trong góc phía sau.
Hắn nháy mắt ra hiệu cho Ôn Nguyệt Nguyệt, để Ôn Nguyệt Nguyệt ra ngoài gọi người trước.
Ôn Nguyệt Nguyệt không biết có phải là bị súng dọa cho phát sợ hay không, run rẩy đến lợi hại cũng không có phản ứng.
“Bất quá tôi hi vọng sau này anh có thể nhớ kỹ tên của tôi, mỗi ngày hận tôi nhiều một chút, tôi sẽ vô cùng vui vẻ.”
Ôn Quân: “...” Bị điên rồi!
“Đúng rồi, tôi tên Ngải Diệp.”
Ôn Quân: “...”
Người này là ai phái tới?
Hầu Tử... Đậu bỉ phái tới?
Ôn Quân đột nhiên nghĩ đến từ này, lửa giận liền đùng đùng bốc lên.
Cô đây là đang đùa nghịch mình!
Ôn Quân nhìn khoảng cách của mình và Minh Thù một chút, trong lòng nghĩ nên hành động một lần.
“Cô muốn thế nào?”
Ôn Quân muốn đợi Minh Thù buông lỏng một chút, giành lại súng trước sau đó liền có thể đối phó cô.
Nhưng Minh Thù cũng không cho hắn cơ hội này, thời điểm hắn hỏi ra vấn đề này, Minh Thù dùng hành động nói cho hắn biết cô muốn làm gì.
Đương nhiên là đánh hắn!
-
Trong cầu thang yên tĩnh.
Nam nhân chật vật bị trói trên lan can, Minh Thù đang cầm điện thoại chụp ảnh hắn.
Đáy lòng Ôn Quân rất biệt khuất, hắn lại không đánh thắng một nữ nhân.
Còn là ngay trước mặt Ôn Nguyệt Nguyệt.
Ôn Quân nghĩ tới đây liền vô cùng tức giận, gầm nhẹ một tiếng: “Đến cùng là ai phái cô đến!!”
“Ai phái tôi tới không quan trọng, quan trọng chính là, Ôn Quân tiên sinh, anh nhớ kỹ tôi chưa? Không nhớ kỹ cứ đến nhìn thêm hai lần, dáng dấp của tôi cũng không tệ, rất dễ nhớ.”
Ôn Quân nhìn người đang tiến đến trước mặt mình, tức giận đến muốn xé nát cô ra.
“Ngải Diệp...”
“Ai, nhớ kỹ là tốt rồi.” Minh Thù giòn tan đáp một tiếng: “Lần sau cũng không nên bắt nạt nữ nhân như vậy, người ta đều nói từ bỏ, anh còn muốn tiếp tục, đây chính là lăng nhục phụ nữ.”
Ôn Quân tức giận đến không thở nổi.
Hắn đã thật lâu không có gặp phải người làm hắn tức giận như vậy.
Nữ nhân đáng ghét!
Đến cùng là ai phái tới!
Minh Thù kéo giá trị hận thù xong lại chuyển qua người bên cạnh.
Ôn Nguyệt Nguyệt ôm chặt thân thể, trong con ngươi mang theo vài phần hoảng sợ cùng cảnh giác.
Trong tay cô có súng...
“Còn không đi, muốn cứu hắn?”
Ôn Nguyệt Nguyệt nhìn Ôn Quân một chút, chậm rãi lắc đầu, cô ta thử kéo cửa ra, thấy Minh Thù không có phản đối liền trực tiếp chạy.
Minh Thù khẽ cười một tiếng, đi theo ra ngoài.
Cô giống như không có việc gì trở lại cuộc dạ tiệc.
Khương Tiểu Thải một tay kéo lấy cô đến nơi hẻo lánh: “Cô đi đâu vậy? Vừa rồi tôi không nhìn thấy Ôn Quân.”
“Làm xong rồi.”
Khương Tiểu Thải: “???” Không phải nói để cô ta đi lừa gạt Ôn Quân sao?
Minh Thù đem ảnh chụp gửi qua Wechat cho cô ta.
Điện thoại Khương Tiểu Thải dinh dinh mấy lần, cô ta ngờ vực lấy điện thoại ra.
“Cái này... Đây là Ôn Quân?”
X tiên sinh mặc kệ dưới tình huống gì đều là một chữ X, biến hoá duy nhất chính là động thái cùng trạng thái tĩnh.
Cho nên thứ bây giờ Minh Thù nhìn thấy vẫn là một nam nhân mang theo X.
Minh Thù gật đầu: “Đúng vậy.”
Thần sắc Khương Tiểu Thải rất nhanh liền biến đổi.
“Ha ha ha ha...”
Khương Tiểu Thải đột nhiên cười ha hả, người đứng gần đó ghé mắt nhìn qua, không biết chuyện gì xảy ra.
Bị người ta nhìn chăm chú, Khương Tiểu Thải thu liễm lại một chút.
Khương Tiểu Thải nín cười: “Sao cô làm được?”
Cô ta đã biết Ôn Quân rất lâu rồi, còn chưa từng thấy dáng vẻ chật vật như thế của hắn.
Ảnh chụp này nhất định sẽ rất hot!
Ôn Quân cũng có ngày hôm nay!
Nhất định phải tung ra thật tốt!
“Không có gì là vũ lực không thể giải quyết.” Minh Thù mỉm cười.
“Cô không sợ Ôn Quân tìm cô gây phiền phức?” Khương Tiểu Thải đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Chỉ sợ hắn không tìm tôi gây phiền phức.” Vì mang tiểu tinh nghịch về nhà, trẫm cũng không dễ dàng a.
Khương Tiểu Thải: “...”
Biến thái quả nhiên là biến thái.
“Cô cứ như vậy tung ra?”
Khương Tiểu Thải tay đã sắp gửi các tấm hình đó, Minh Thù đột nhiên toát ra một câu như vậy.
“Không thì sao? Còn muốn cho hắn xem một chút sao?”
“...” Cũng là một nhân tài. Minh Thù nói: “Cô không sợ Ôn Quân biết cô tung ra liền tìm cô gây phiền phức? Trước đó nhìn qua cô rất sợ hắn?”
“Ai sợ hắn!” Khương Tiểu Thải ưỡn bộ ngực nhỏ lên.
Nhưng cô ta rất nghe theo con tim đóng giao diện lại, lấy ra một tấm sim mới thay đổi, đăng nhập rồi gửi cho một người.
Gửi xong cô ta liền ném sim đi.
Minh Thù dựa vào cái bàn uống đồ uống, tiện miệng hỏi: “Trong vòng các người đều lợi hại như vậy?”
“Không phải, ba tôi không có việc gì liền gọi điện thoại nhắc nhở, cho nên tôi dự bị thêm sim.” Khương Tiểu Thải giải thích.
“...”
Ảnh chụp rất nhanh liền truyền khắp bạn bè trong vòng.
Khương Tiểu Thải chỉ là xem một chút, chịu đựng không có gửi.
[ đây là Ôn Quân? ]
[ cười chết tôi rồi, Ôn đại tổng tài đây là đang làm gì? Trong cầu thang buộc chặt Play]
[ ha ha ha cái này đủ để tôi cười một năm, tải về tải về. ]
[ còn tải về, các người không sợ Ôn đại tổng tài tính sổ sao? ]
[ tôi liền muốn biết là ai lợi hại như vậy. ]
[ sẽ không phải là P chứ? ]
[ coi như P đó cũng là lợi hại ép một chút, trước tiên đốt nén hương cho vị trâu bò này. ]
Minh Thù không có add những người này, chỉ có thể mượn điện thoại của Khương Tiểu Thải xem hai lần.
Chụp cũng không tệ lắm.
Chính là không nhìn thấy biểu lộ trên mặt của Ôn Quân, có chút tiếc nuối.
Ôn Quân lúc này đã được người ta cứu xuống, hơn nữa cũng đã nhìn thấy ảnh chụp bạn bè trong vòng truyền tới.
Ảnh chụp là Minh Thù chụp, hắn ngược lại cũng không có hoài nghi là người khác gửi.
Ôn Quân xem một ít bình luận, sắc mặt cực kỳ kém.
“Xử lý những cái này cho tôi, còn có điều tra cho tôi người tên Ngải Diệp kia!”
“Là... Tiên sinh, còn tiếp tục không?”
“Tiếp tục cái gì?” Trở về để những người kia chế giễu sao?
-
Dạ tiệc kết thúc, Minh Thù cùng Chu tổng ra ngoài.
“Lần này Kaide tiên sinh sẽ đảm nhiệm chức ban giám khảo cuộc so tài châu báu, vừa rồi cô chạy đi đâu? Cũng không biết lộ cái mặt ra.”
“Tổng thanh tra, làm việc dựa vào bản lĩnh.”
Chu tổng sửng sốt một chút, kéo căng lấy mặt lộ ra một chút ý cười: “Cô có ý nghĩ như vậy rất tốt, chỉ có bản lĩnh thật sự mới có thể đi được càng xa hơn “
Cô ấy quả nhiên không nhìn lầm người.
“Cần tôi đưa cô về không?”
“Không cần, chúng ta không tiện đường, lát nữa tôi đón xe về.”
“Vậy được rồi, cô đi cẩn thận.”
Chu tổng tự mình lái xe rời đi, Minh Thù đứng tại cửa ra vào chờ xe.
Minh Thù vừa bắt được xe liền thấy Tông Ngộ từ cửa chính khách sạn đi ra, bên cạnh còn có Khương Tiểu Thải đi theo.
Khương Tiểu Thải một mặt ủy khuất, miệng nhỏ đóng đóng mở mở cũng không biết đang nói cái gì.
Tông Ngộ đi rất nhanh, Khương Tiểu Thải cơ hồ phải chạy mới có thể đuổi theo.
Minh Thù có chút buồn cười.
Nhưng nghĩ lại không đúng lắm, đây là tiểu yêu tinh nhà cô a!
Minh Thù quay người chờ lấy bọn họ đi qua, một tay ôm cánh tay Tông Ngộ.
Tông Ngộ có chút cứng lại.
Khương Tiểu Thải trừng lớn mắt, chỉ vào Minh Thù: “Cô cô cô... Tên biến thái, cô buông Ngộ ca ca ra!”
“Cô cũng đã mắng tôi, tại sao tôi phải buông?
Hai nữ nhân dường như đã quên trước đó bọn họ còn trò chuyện rất vui vẻ.
Tông Ngộ rút cánh tay ra.
Khương Tiểu Thải vỗ ngực, liền biết Ngộ ca ca sẽ không cùng tên biến thái này có quan hệ.
Nhưng Khương Tiểu Thải còn chưa đem chuyện này thả lỏng ra liền thấy Tông Ngộ khoác lên bả vai Minh Thù.
Khương Tiểu Thải: “!!”
*
Nữ chính: Vì sao tất cả mọi người đều muốn tìm ta gây phiền phức!
Minh Thù: Ai tìm ta gây phiền phức, ta đều hết mình hầu hạ!