“Quan hệ thế nào...” Minh Thù suy nghĩ một chút:
“Chuyện này nói ra tôi sợ sẽ hù dọa đến cô.”
Khương Tiểu Thải lau nước mắt: “Cô mau nói!”
“Chúng tôi, kỳ thật...”
Minh Thù còn chưa nói xong, bên cạnh đột nhiên chen vào một thanh âm: “Đây không phải Ngải Diệp sao?”
Tần Nghệ mặc váy áo hàng hiệu kiểu mới nào đó, phong cách ngọt ngào trước kia trở nên thành thục lại quyến rũ..
Cô ta nhìn Khương Tiểu Thải tựa hồ vừa khóc qua một chút, dắt cánh môi đỏ: “Ngải Diệp, cô lại ức hiếp người khác?”
Minh Thù nhìn cô ta một chút, nữ nhân này... Làm sao có dũng khí nói chuyện cùng mình rồi?
Chẳng lẽ là lần trước đánh không đủ khắc sâu?
“Cô biết cô ta?” Khương Tiểu Thải hít mũi một cái, con ngươi ướt sũng nhìn Tần Nghệ.
“Đồng nghiệp trước kia.” Minh Thù nói.
Tần Nghệ nghe đối thoại của hai người, đại khái hiểu giữa bọn họ khả năng không phải quan hệ kia như cô ta nghĩ.
Cô ta thu tầm mắt lại, có chút ưỡn ngực lên.
Cổ áo hình chữ V xẻ sâu làm trước ngực cô ta lộ ra mảng da thịt lớn.
Ánh mắt Minh Thù rơi trên người cô ta, Tần Nghệ có chút đắc ý.
“Kiềm chế chút đi, nơi này không ai trả tiền cho sự nghiệp của cô.”
“Phốc...” Bàn bên cạnh trực tiếp cười ra tiếng.
Tần Nghệ: “...”
Tần Nghệ tức giận, ai bảo cô nhìn ngực của mình!
Thứ cô ta khoe chính là quần áo và đồ trang sức!
“Ngải Diệp, cô làm tôi bị đuổi khỏi công ty, hiện tại nhất định lăn lộn không tệ chứ?” Tần Nghệ đè ép lửa giận, cười lạnh một tiếng: “Bất quá tôi còn phải cám ơn cô, nếu không phải cô, hiện tại tôi cũng sẽ không lên làm tổng thanh tra của LiYa.”
Tần Nghệ rõ ràng chính là đến khoe khoang.
Coi như cô lợi hại thế nào, hiện tại còn không phải mình có thể trở thành người trên người sao.
Mà Tần Nghệ cũng đã dự liệu, đây là nơi công cộng, cô căn bản không dám làm gì mình.
“Vậy người của công ty đó cũng thật xui xẻo.” Minh Thù khẽ cười một tiếng: “Mỗi ngày đều phải lo lắng con của mình tỉnh lại có còn theo họ của mình hay không.” (ý là ăn cắp bản thiết kế nha)
“Cô...” Nhắc đến chuyện này, Tần Nghệ liền có chút không kiềm chế được, bất quá trong chốc lát, Tần Nghệ nâng lên nụ cười khéo léo: “Ngải Diệp, cô chờ đó cho tôi!”
Dường như Tần Nghệ nhìn thấy ai, buông câu này xong liền rời đi.
Minh Thù: “...”
Cho nên tiểu khả ái này tới đây làm gì?
Để trẫm xem sự nghiệp của cô ta sao?
-
Khương Tiểu Thải lại tiếp tục vấn đề vừa rồi.
Cô cùng Ngộ ca ca nhà mình đến cùng là có quan hệ gì?!
Minh Thù nói mò hai câu, lại dọa Khương Tiểu Thải đến mắng mình là biến thái.
Minh Thù: “...”
Cô ta đối với từ biến thái đến cùng là có hiểu lầm gì?
Thời điểm rời đi, Khương Tiểu Thải đều là một mặt phòng bị, sợ Minh Thù sẽ lôi kéo cô ta tiến hành một trận vận động không thể miêu tả.
“Chúng ta hòa nhau! Cô đừng có lại gặp mặt tôi!” Khương Tiểu Thải hầm hừ nói: “Còn có cách xa Ngộ ca ca ra một chút!”
“Tôi và Ngộ ca ca của cô lưỡng tình tương duyệt, cô không thể chúc phúc một chút sao?”
“Đánh rắm!” Khương Tiểu Thải bạo nói tục: “Ngộ ca ca mới không thích nam nhân, tôi cũng không tin cô là nam nhân!”
“Cô sờ xem!” Minh Thù đùa nghịch lưu manh.
Khương Tiểu Thải giậm chân xông ra khỏi cửa lớn.
Minh Thù ra ngoài, Khương Tiểu Thải đã không thấy bóng dáng.
Bên ngoài chẳng biết lúc nào đã mưa to, vệ sĩ giữ cửa gọi xe cho Minh Thù.
Thời điểm chờ xe, Tần Nghệ cũng từ bên trong đi ra, đi theo kiểu dáng dấp yểu điệu.
Một cỗ xe màu đen dừng lại, một nam nhân ôm một bó hoa hồng xuống xe, trực tiếp đi về phía Tần Nghệ bên kia.
Tần Nghệ mặt mũi tràn đầy thẹn thùng nhận lấy hoa, ánh mắt lại khiêu khích nhìn Minh Thù.
Người phía sau không để ý cô ta tí nào, giống như không muốn lãng phí thời gian cùng người không quan trọng.
Xe dừng lại bên cạnh cô, Minh Thù mở cửa xe, lên xe, đóng cửa, một mạch động tác tiêu sái lại đẹp trai.
Để lại Tần Nghệ sắc mặt khó coi, tức giận không có chỗ phát tác.
-
Minh Thù không nghĩ tới, duyên phận của mình và Tần Nghệ còn rất sâu đậm.
Bất quá ngày thứ hai lại gặp mặt.
Cái này đặt trong phim truyền hình đó chính là kịch bản dành cho nam nữ chính a!
Minh Thù là phụng theo mệnh lệnh của Chu tổng đến đây đưa đồ cho vị kia đại sư thiết kế châu báu trứ danh Kaide tiên sinh kia.
Về phần Tần Nghệ...
Tựa hồ cũng là tới gặp vị Kaide tiên sinh này.
Hai người cứ như vậy oan gia ngõ hẹp gặp Kaide tiên sinh ở khách sạn.
“Cô cũng tới gặp Kaide tiên sinh?” Giọng điệu Tần Nghệ có chút lạ, con ngươi nhìn chằm chằm Minh Thù.
Minh Thù đè thang máy xuống, khẽ cau mày: “Mắc mớ gì tới cô?”
Tần Nghệ chần chờ một chút, không cùng Minh Thù tiến vào thang máy, đến lúc Minh Thù đi rồi, đáy lòng cô ta vẫn có chút rụt rè.
Càng như vậy, Tần Nghệ càng hận Minh Thù.
Minh Thù lên lầu, gõ cửa phòng Kaide tiên sinh.
Có câu nói như thế nào nhỉ?
—— kinh hỉ luôn luôn tầng tầng lớp lớp.
Trong phòng Kaide tiên sinh.
Ôn Quân cùng Ôn Nguyệt Nguyệt cũng ở đó.
Ôn Nguyệt Nguyệt nhìn thấy Minh Thù lập tức run rẩy một chút, che miệng mới không có kêu ra tiếng.
Ôn Quân lúc Minh Thù tiến vào vốn là tư thái buông lỏng, trong nháy mắt biến thành phòng bị ngay lập tức.
Hắn cũng không nghĩ tới nữ nhân lúc trước tập kích mình thật chỉ là một người bình thường.
Hôm nay còn có thể nhìn thấy cô ở nơi này.
Thật sự khiến người ta ngoài ý muốn.
Bất quá nơi này còn có một vị Kaide tiên sinh, Ôn Quân đè ép lửa giận dưới đáy lòng, không có phát tác.
Ôn Quân đứng dậy: “Kaide tiên sinh, hi vọng ngài có thể suy nghĩ thật kỹ, nếu không còn vấn đề gì, chúng tôi xin phép đi trước.”
Kaide tiên sinh cau mày, không có tiếp lời.
Ôn Quân đưa tay kéo Ôn Nguyệt Nguyệt lên, Ôn Nguyệt Nguyệt bối rối kéo khẩu trang lên, cúi thấp đầu, cùng Ôn Quân rời khỏi phòng.
Thời điểm đi qua Minh Thù, Ôn Quân cho Minh Thù một ánh mắt lạnh như băng.
Đáng tiếc...
Minh Thù không nhìn thấy.
Minh Thù đem đồ vật đưa cho Kaide tiên sinh: “Kaide tiên sinh, đây là tư liệu của tổng thanh tra để tôi mang đến cho ngài.”
“Cảm ơn.” Kaide tiên sinh lễ phép mời Minh Thù vào, một lần nữa rót nước.
Hắn mở ra văn kiện ra đọc.
Minh Thù đảo mắt qua bốn phía, căn phòng chỉ có thanh âm văn kiện lật qua lật lại.
Minh Thù cân nhắc ngôn ngữ một chút: “Kaide tiên sinh, có một vấn đề có thể hỏi ngài không?”
Kaide tiên sinh gật đầu: “Mời hỏi.”
“Vừa rồi Ôn Quân đến tìm ngài có chuyện gì?”
Kaide tiên sinh khép văn kiện lại, giống như một ông già hiền lành cười nói với Minh Thù: “Ôn tiên sinh muốn mời tôi thiết kế cho Ôn tiểu thư một sợi dây chuyền.”
Xem ra vị Ôn Nguyệt Nguyệt kia là bảo bối của Ôn Quân a.
Bất quá những tổng giám đốc khác tặng quà đều là lặng lẽ tạo bất ngờ, làm sao Ôn Quân lại khua chiêng múa trống mang theo Ôn Nguyệt Nguyệt tới cửa?
Minh Thù cười hỏi: “Ngài chưa đáp ứng?”
Kaide tiên sinh lắc đầu, dùng tiếng Trung có chút vấp nói: “Mấy năm trước, tôi đã tuyên bố sẽ không có tác phẩm mới.”
Kaide tiên sinh thấy Minh Thù không có phản ứng, ngược lại hiếu kì: “Cô không hỏi vì cái gì sao?”
Mỗi lần đề cập đến vấn đề này đều có người không ngừng hỏi là vì sao.
Minh Thù hạ mắt: “Điều này không liên quan đến tôi.” Cô chỉ là muốn biết tiểu tinh nghịch Ôn Quân này lại muốn làm gì.
“Cô...” Kaide tiên sinh vớ vét hết từ ngữ có trong đầu mình: “Có chút... Kỳ quái... Kỳ quái.”
Cùng những người hắn đã gặp phải kia có chút khác biệt.
Minh Thù nâng lên nụ cười nhạt: “Kaide tiên sinh, mỗi người đều có lựa chọn của mình, nếu như tôi muốn biết lựa chọn của mỗi người là gì, đây chẳng phải là rất mệt mỏi sao?”
Kaide sửng sốt một chút.
Thật lâu thở dài: “Cũng vậy a.”