Tần Nghệ bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn Minh Thù.
Sao cô dám...
Chu tổng lại hỏi: “Vừa rồi cô ở văn phòng của Tần Nghệ?”
“Ừ.”
“Cô nói Tần Nghệ trộm tác phẩm của cô?”
Minh Thù tiếp tục gật đầu.
Tròng mắt Tần Nghệ đều muốn lòi ra ngoài, Minh Thù cũng không để ý tới cô ta.
Minh Thù không nhanh không chậm tiếp tục nói: “Là Tần Nghệ để tôi giúp cô ta vẽ bản thiết kế, tác phẩm trước đó đều là của tôi, cô ta đạo tác phẩm của tôi!”
“Cô nói hươu nói vượn!”
Tần Nghệ theo bản năng phản bác.
Lúc này không phản bác, đợi cô nói xong mình sẽ thật sự xong đời.
“Được rồi, tôi nói hươu nói vượn.” Minh Thù cười môit chút, nhẹ nhàng ôn nhu, thoáng như em gái nhà bên nhu thuận dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng lời nói lại không phải rất hữu hảo: “Vậy chúng ta liền ngay trước mặt Chu tổng, để Chu tổng ra một chủ đề rồi cùng vẽ, thế nào?”
Tần Nghệ: “...”
Cái này cùng cô ta nghĩ tới hoàn toàn không giống.
Làm sao một lời không hợp liền trực tiếp bắt đầu vẽ?”
“Có thể.”
“Không, Chu tổng...”
“Đừng trì hoãn thời gian của tôi, liền lấy chủ đề của mùa này.” Chu tổng giải quyết dứt khoát.
Minh Thù hướng về phía Tần Nghệ lộ ra một nụ cười.
Chu tổng cho người đưa vào thứ cần thiết: “Bắt đầu đi.”
Tần Nghệ trừng mắt nhìn Minh Thù bên kia.
“Chu tổng... Tôi...”
Chu tổng liếc nhìn cô ta một cái.
Cô ở trong điện thoại nghe thấy những lời kia, bởi vì không xác định thật hay giả cho nên mới gọi người vào hỏi.
Vừa rồi Tần Nghệ vẫn luôn phản bác.
Nói là có người đùa ác.
“Tần Nghệ, nếu cô muốn chứng minh trong sạch của mình vậy thì bắt đầu.” Thời điểm trước đó khi Tần Nghệ tiến vào công ty, năng lực chẳng ra sao cả, chẳng hiểu sao những mùa này cô ta lại đột nhiên nổi lên, còn có cao tầng thưởng thức còn tưởng rằng trước kia là cô ta giấu nghề.
Không nghĩ tới...
Tần Nghệ gấp đến độ mồ hôi đầy người, ngón tay bấm vào trong da thịt cũng không biết.
Minh Thù bên kia đã cầm đồ vật đến bên cạnh ngồi xuống, nhìn giấy trống không có chút trầm tư.
Ở mùa này nguyên chủ vẫn còn mấy ý tưởng chưa kịp vẽ ra.
Minh Thù suy nghĩ một chút, cuối cùng quyết định dùng của mình.
Hiện tại mặc dù cô dùng chính là thân thể của Ngải Diệp, nhưng tác phẩm của Ngải Diệp chính là tác phẩm của Ngải Diệp.
Cô có thể kế thừa kỹ năng của Ngải Diệp.
Nhưng không thể kế thừa tư tưởng của Ngải Diệp.
Không phải chỉ là thiết kế châu báu sao?
Có cái gì trẫm không làm được!
Trẫm có thể!
-
Trong văn phòng yên tĩnh không tiếng động.
Chu tổng cũng không làm việc, liền nhìn hai người bọn họ vẽ.
Minh Thù đã vẽ sắp xong, Tần Nghệ lại vừa mới bắt đầu.
Minh Thù để bút xuống, nhìn thành quả của mình một chút, ngẩng đầu lên nói: “Chu tổng, xong rồi.”
Tần Nghệ run tay một cái, xém chút hủy hoại thành quả của mình.
Chu tổng để Minh Thù giao tác phẩm cho mình.
Chủ đề lần này là tuyết tinh linh, Minh Thù thiết kế chính là một sợi dây chuyền, đối với một người đã gặp qua tinh linh chân chính mà nói, tác phẩm vẽ ra được nhìn có hồn hơn so với trong tưởng tượng rất nhiều.
Chu tổng cầm lấy tác phẩm, trước mắt chính là sáng lên.
Chủ đề của mùa này, nói thật cô ấy vẫn luôn không hài lòng lắm.
Những bản thiết kế được nộp lên nhìn qua hoa lệ, dáng vẻ cũng không tệ lắm.
Nhưng hoàn toàn không có loại cảm giác nào.
Nhưng khi nhìn thấy cái này, Chu tổng cảm thấy mình đã tìm được loại cảm giác ấy...
Mà phong cách này rõ ràng cùng trước đó rất giống nhau, chỉ là dường như càng có linh khí hơn so với trước kia.
Tần Nghệ nhìn biểu lộ của Chu tổng, đáy lòng đã trầm xuống.
“Ngồi đi.” Vẻ mặt của Chu tổng đã hòa hoãn hơn mấy phần.
“Cảm ơn Chu tổng.”
Tần Nghệ bên kia vẫn chưa vẽ xong, Chu tổng giữ lấy nguyên tắc công bằng, tiếp tục chờ đợi.
Đến lúc Tần Nghệ nộp tác phẩm lên cùng phong cách trước đó hoàn toàn khác biệt.
Kết quả kia liền không cần nói cũng biết.
Tần Nghệ đầu đầy mồ hôi, cắn răng hoàn thành tác phẩm của mình.
Cô ta đem tác phẩm giao cho Chu tổng.
Tần Nghệ nhịp tim như sấm nhìn Chu tổng, trên mặt Chu tổng không có biểu tình gì, không nhìn ra đến cùng cô ấy nghĩ như thế nào.
Mỗi nhà thiết kế đều có phong cách của mình, cho dù là tận lực bắt chước cũng không có khả năng giống nhau 100%.
Bản thân Tần Nghệ cũng không có bản lãnh lớn như vậy.
Coi như tận lực bắt chước cũng chỉ xem là mèo vẽ hổ, cứng nhắc, không có bất kỳ linh khí nào.
Chu tổng đem hai tác phẩm bày ra ra cho Minh Thù cùng Tần Nghệ xem.
“Tần Nghệ, cô cảm thấy tác phẩm cô vẽ cùng trước kia giống nhau?”
“Chu tổng, tôi... Tôi vẫn chưa phát huy tốt...”
“Ba!”
Thân thể Tần Nghệ lắc một cái.
Chu tổng chống đỡ bàn đứng lên: “Ngải Diệp cô về trước đi, Tần Nghệ cô đi với tôi gặp tổng giám đốc.”
Chuyện này là đại sự.
“Chu tổng...”
-
Trong văn phòng không khí ngột ngạt.
Minh Thù lại như không có việc gì, nên làm cái gì thì làm cái đó.
“Ài ài ài, tới tới, tôi nói với các người một việc.”
Bộ phận thiết kế cơ bản đều là nữ nhân, nghe có bát quái liền dồn dập vây lại.
“Thế nào? Xảy ra chuyện gì?”
Nữ nhân viên bắt chuyện kia chen vào đám người nói: “Các người đoán vừa rồi tôi đã nghe được cái gì?”
Nữ nhân viên B: “Cái gì?”
Nữ nhân viên C: “Đừng đoán mò, mau nói, có cái gì bát quái.”
Nữ nhân viên A thần bí nhìn xung quanh một chút, cố ý hạ giọng: “Vừa rồi tôi đi lên đưa đồ, nhìn thấy Tần Nghệ cùng Chu tổng đều ở bên trong văn phòng của Tổng giám đốc.”
Nữ nhân viên C: “Chuyện này có gì kỳ quái?”
Nữ nhân viên A bị người ta cắt đứt, có chút bất mãn, “Tôi vẫn chưa nói xong đâu, các người có muốn nghe hay không?”
Nữ nhân viên B: “Nói nói nói, mau nói.”
Nữ nhân viên A: “Tôi liền hỏi trợ lý của tổng giám đốc, các người đoán xem, Tần Nghệ giống như đã phạm lỗi đặc biệt nghiêm trọng, có thể sẽ bị đuổi việc.”
Câu này vừa nói ra, phòng làm việc yên tĩnh trong chốc lát.
Đại khái là đều bị tin tức này làm cho khiếp sợ.
Tần Nghệ hiện tại thế nhưng là bảo bối của bộ phận thiết kế, làm sao có thể bị đuổi việc?
Có nhân viên nhìn về phía Minh Thù bĩu bĩu cằm.
Một đám người từ từ chạy đến Minh Thù bên kia vây cô lại.
Trước mặt Minh Thù đột nhiên tối sầm, cô ngẩng đầu: “Làm gì, cho ta đồ ăn vặt?”
“Trước đó cô cùng Tần Nghệ đi gặp Chu tổng đã xảy ra chuyện gì?”
“Các người muốn biết?” Minh Thù nhíu mày.
Một đám nữ nhân con ngươi sáng lên, cô quả nhiên biết.
“Không muốn biết hỏi cô làm gì, cô biết cái gì?”
Minh Thù có chút lùi phía sau, cười nói: “Chuyện của Tần Nghệ, cô ta...”
Ánh mắt của các nữ nhân kia phảng phất đàn sói nhìn thấy thịt.
Minh Thù cười một tiếng: “Tôi không nói cho các người biết.”
“...”
“Ngải Diệp!” Nữ nhân viên nào đó đập một cái vào đống văn kiện trên bàn: “Cho cô mặt mũi, cô còn lên mặt?”
“Không thì sao? Cô đã cho, nếu tôi không nhận, chẳng phải là rất không có lễ phép? Tôi là một công dân có lễ phép.”
“Ngải Diệp cô...”
Minh Thù tặng cho đối phương một nụ cười.
Mấy nữ nhân viên đối mặt nhau vài lần.
Một người trong đó âm dương quái khí nói: “Ngải Diệp, nếu Tần Nghệ xảy ra vấn đề, chỉ sợ cô cũng phải gặp tai hoạ, bây giờ cô lên mặt cùng chúng tôi, đến lúc đó cô cũng đừng khóc cùng chúng tôi.”
“Yên tâm, sẽ không.”
“...”
“Ài, Tần Nghệ xuống...” Có nhân viên nhỏ giọng thầm thì.
Tần Nghệ cúi đầu chạy xuống, trực tiếp chạy về phòng làm việc của mình.
Văn phòng là thủy tinh trong suốt, có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Tần Nghệ đang thu dọn đồ đạc.
Đây thật sự là bị đuổi việc rồi?!
*
Đối với thiết kế chưa quen thuộc, sợ viết sai, cho nên chi tiết cụ thể cái gì liền sơ lược a ~~