Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1001: Chương 1001: Đại thần kiêm chức (18)




Mở bản đồ rất nhanh, Minh Thù giải quyết xong thì hội họp với bọn họ.

“Phong Thần, đánh như thế nào?” Thanh Thu Chủng hỏi Minh Thù.

Thông thường chiến thuật đều do Kim Dạ Nguyệt cung cấp, thế nhưng là đội trưởng của “Túi đồ ăn vặt khổng lồ”, lời nói của cô vẫn có quyền hơn.

Minh Thù suy nghĩ hai giây: “Tự do phát huy. “

Khóe miệng Kim Dạ Nguyệt giật một cái.

Đoàn đội chiến đấu mà tự do phát huy à!

Trước đây cuộc thi báo danh tùy tiện đánh một chút cũng tạm được, nhưng đây là cuộc thi chính thức, nếu không được chơi nữa thì bọn họ giấu mặt vào đâu?

Bản đồ này rất lớn nhưng vì là sa mạc cho nên ẩn thân cũng không dễ dàng, Kim Dạ Nguyệt rất nhanh thì phân chia công việc cho mọi người.

Minh Thù không muốn động não, cô cảm thấy động não là một việc rất phí thể lực, hơn nữa tình huống hiện tại hoàn toàn không có cách nào bổ sung thể lực.

Đối diện với tính toán không đánh vào chính diện, chọn chiến thuật quanh co... tìm cờ.

Nhưng bọn họ tìm thấy vài chỗ như hư như thực có thể cắm cờ, nhưng lại không thấy cờ đâu.

Phía ngoài khán giả đều xem đến vô cùng gấp gáp.

Các người đi ngang qua nhiều lần rồi!

Đang ở dưới chân các người đó!

“Kỳ quái, sao lại không có?”

“Không phải chứ, bản đồ này cũng chỉ có mấy chỗ có thể cắm cờ.”

“Tìm khắp nơi rồi, sao vẫn không thấy chứ?”

Mấy người vây chung một chỗ bàn bạc, cảm giác thời gian qua rất lâu nhưng thật ra cũng chưa được mấy phút.

“Người anh em, đánh không?”

Mấy người này đang bàn bạc nhiệt liệt, đột nhiên chen vào một giọng nói, tất cả đều chấn động nhanh chóng quay đầu.

Trên trụ đá cách đó không xa, kiếm khách cầm kiếm đứng đó, những làn gió nóng bay vào chiếc áo, trong không khí phảng phất vang lên tiếng phần phật.

“Một người?”

“Không thấy những người khác...”

Bọn họ liếc nhau, có lên hay không?

“Đó là Phong Thần...” Có người hơi lưỡng lự.

“Trò chơi mà thôi, lên đi!” Tâm tình người này không tệ.

“Lên!”

Bọn họ tổng cộng có ba người, dù cho Phong Thần lợi hại, một chọi ba cũng không dễ dàng như vậy đúng không?

Nghĩ như vậy, áp lực ba người chơi nhẹ hơn một chút.

Lấy vũ khí của mình, tư thế vây quanh, chạy về phía thạch trụ bên kia.

Minh Thù nhẹ nhàng từ thạch trụ nhảy xuống, kiếm trong tay huy động, hạt cát tung bay khắp nơi lại từ bầu trời hạ xuống, cản trở tầm mắt của bọn họ.

Chỉ mơ hồ thấy trong không trung một cái bóng tách thành hai, từ trong cát vàng đánh tới.

Ba người chơi theo bản năng dùng kỹ năng công kích.

Kỹ năng hiện lên, đẩy lùi không ít cát vàng, người trong đống cát hiện ra.

Nhưng lại là Nhật Nguyệt Trọng Quang và Thanh Thu Chủng.

“A...”

Một người phát ra tiếng hô ngắn ngủi, ngay lúc hắn hô thì Thanh Thu Chủng đã đến trước mặt hắn, kỹ năng ánh sáng từ trong mắt hắn chợt lóe lên sau đó trước mặt tối sầm lại.

Trong cuộc đấu này cũng có thể sống lại, nhưng không thể sử dụng đạo cụ, chỉ có thể dùng trị liệu kéo bọn họ lên.

Thế nhưng...

Lúc này trị liệu của bọn họ nằm sát vách.

Trước khi diệt đoàn phải diệt sữa.

Cho nên bây giờ chỉ có thể nằm chờ chết.

Thuận tiện chỉ mong ba người đồng đội có thể chống đỡ lâu một chút.

-

[Túi đồ ăn vặt khổng lồ thắng.]

[Thời gian sử dụng 08: 24: 34]

Kết quả hiện lên trên màn ảnh, mặc dù trong dự liệu của mọi người nhưng vẫn làm cho người khác cảm thấy... một lời khó nói hết.

Đám người kia chia làm hai nhóm, chặn đánh người ta, hoàn toàn không lo lắng lá cờ của mình bị người khác kiếm được.

Đương nhiên, là bọn họ dùng thủ đoạn hèn mọn giấu lá cờ đi, đoán rằng người bình thường cũng không tìm được.

Tám phút, thời gian ngắn ngủi như vậy chỉ như một dòng nước trong.

Trận thứ hai và trận thứ ba cũng kết thúc rất nhanh, đối phương thực sự không có chiến thuật gì, chỉ là tìm tới cửa... đánh chính diện.

Hoàn toàn là nghiền ép.

“Rốt cuộc các người giấu cờ ở đâu?”

Tháo mũ an toàn xuống, chiến đội đối diện hỏi vấn đề thứ nhất.

Bọn họ chết rồi thì thôi đi, nhưng vẫn không tìm thấy cờ.

Ba trận! Một trận cũng không tìm được!

Nếu không ai hô ngừng, cũng nghi ngờ bọn họ giấu rồi.

Loại đau này, người thường không hiểu.

Minh Thù mỉm cười nói: “Không có giấu đâu.”

“Không có giấu thì sao chúng tôi không tìm được?”

Minh Thù tháo mũ an toàn rồi đi ra ngoài sân: “Trở về là thấy.”

“...”

Chạy nhanh như vậy, có quỷ đuổi cô sao!

Nhưng... cô gái này, chơi kiểu gì vậy?

Người đó kêu là Giang Lưu hoa thần sao?

Chờ bọn họ đi ra ngoài xong, suýt chút nữa tức đến mức phun máu.

Ba trận.

Mỗi trận bọn họ xuất hiện lúc nào thì lá cờ ở chỗ đó.

Cái này là phạm quy đó!

Nói thật thì quy tắc không có điều này, vì không ai làm như vậy cả, phía ban tổ chức cũng có chút bất đắc dĩ, sau mùa này mùa sau nữa phải thêm điều này vào quy định.

Đương nhiên đây là sau này.

Minh Thù lao ra khu vực thi đấu, từ tay Vương Hà Dương giật đồ ăn vặt hắn bảo quản dùm cô: “Anh không có ăn vụng chứ?”

Vương Hà Dương lời đến khóe miệng thì nuốt trở về: “Tôi bao nhiêu tuổi rồi còn ăn vụng đồ ăn vặt của cô sao.”

“Vậy cũng chưa chắc.” Đồ ăn vặt có sức dụ dỗ lớn như vậy.

Mấy người khác cũng theo sau, Hoàng Hạc Tây Quy trước sau vẫn bận như vậy, vừa ra liền đi mất.

Lúc đầu Thanh Thu Chủng kêu mọi người cùng nhau đi liên hoan, Kim Dạ Nguyệt nửa đường nhận một cuộc điện thoại, cũng lái chiếc xe việt dã đi mất.

Nhưng điều này không trở ngại Thanh Thu Chủng mời khách, Minh Thù chuẩn bị ăn nhiệt tình.

Thi đấu chưa kết thúc mà đám người kia cứ ngang nhiên đi như vậy.

Liên hoan kết thúc, Minh Thù từ trong quán đi ra, uống đồ uống trong tiệm chuẩn bị lấy điện thoại di động gọi xe về.

Mới vừa đặt xe, trang đó vẫn còn đang nhảy thì một chiếc xe dừng ở trước mặt cô.

Cửa sổ xe hạ xuống.

“Tư tiên sinh.” Minh Thù cắn ống hút, cười hiền lành: “Thật là trùng hợp.”

“Không trùng hợp.” Khuôn mặt tuấn tú của Tư Trầm khó chịu: “Tôi đặc biệt tới đây tìm cô.”

“Tìm tôi? Tìm tôi làm cái gì, tôi không có dư đồ ăn vặt cho anh.”

Tư Trầm: “...” Ai mà thèm lấy chút đồ ăn vặt của cô, lão tử có thể sử dụng đồ ăn vặt tạo thành cả thành phố.

“Cô nghĩ rằng tôi muốn tới tìm cô?” Hắn không có nhàm chán như vậy, Tư Trầm càng khó chịu ra lệnh: “Lên xe.”

Minh Thù mỉm cười: “Tôi gọi xe rồi.”

Minh Thù lắc đầu, tiểu yêu tinh khẳng định không có lòng tốt, trẫm không mắc lừa đâu!

Bảo vệ đồ ăn vặt của trẫm!

Tư Trầm mặt âm trầm đẩy cửa xe ra, nắm cổ tay Minh Thù lôi cô vào trong xe.

Minh Thù đẩy cửa xe: “Tư tiên sinh, anh đây là cưỡng đoạt con gái nhà lành, tôi có thể báo cảnh sát.”

Tư Trầm đẩy tay cô ra, trực tiếp ôm cô ném vào phía sau, bình tĩnh nói: “Cô báo đi.”

“Rầm!”

Cửa xe bị đóng lại.

Minh Thù đi mở cửa xe, cửa xe lại bị khóa rồi.

Tư Trầm ngồi kế bên ghế lái: “Lái xe.”

Tài xế nhìn luồng khí lạnh tản ra từ người Tư Trầm, chân đạp chân ga.

Tư Trầm dẫn Minh Thù trở về biệt thự, Minh Thù phát hiện trong biệt thự có rất nhiều người, hơn nữa bầu không khí có chút kỳ quái, kìm nén.

Tư Trầm dẫn Minh Thù lên tầng một.

Vào tầng một, rất nhiều mật mã, từ vân tay đến khuôn mặt, rồi đến tròng mắt...

“Các người đang nghiên cứu đồ vật hủy diệt địa cầu gì vậy?”

Giọng nói hung dữ của Tư Trầm từ phía trước truyền đến: “Bớt xem phim lại đi.” Suốt ngày nghĩ gì đâu không!

Tư Trầm dẫn cô đi qua một đường khá tối, hai bên đều là những căn phòng một nửa trong suốt, trong phòng có các loại máy móc và nhân viên thí nghiệm đang bận rộn.

Minh Thù nhìn vào trong phòng, nhân viên thí nghiệm vây quanh một người máy, nó hầu như giống y hệt con người, ngoại trừ cánh tay bị phơi bày ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.