“Tư Trầm ư… cái tên sao nghe quen thế nhỉ?”
Hình như có người nhìn thấy ID của Tư Trầm.
“Tổng giám đốc của Hoàn Diệu hình như là Tư Trầm…”
Tất cả người chơi đều nhìn nhau không nói một lời nào.
Hoàn Diệu là một tập đoàn cực kỳ tài giỏi, rất nhiều sản phẩm khoa học kỹ thuật đều bắt nguồn từ họ, ví dụ như trò chơi Vấn Linh cũng là do Hoàn Diệu sáng chế.
“Kỷ Hòa.”
Tư Trầm gọi Minh Thù một tiếng.
Minh Thù vẫn đứng nguyên tại chỗ, mỉm cười nhìn qua.
Cánh môi Tư Trầm khẽ nhếch lên: “Mặc dù tôi không biết vì sao lại thích em, nhưng thích chính là thích, em giống như một bộ phận ở trong con người tôi vậy, nếu không có em cả thế giới đều trở nên u ám không có ánh sáng. Kỷ Hòa, tôi thực sự… rất thích em.”
Minh Thù cười: “Tôi có thể phát sáng được sao?”
Tư Trầm chăm chú nhìn cô: “Đúng vậy, em có thể rọi sáng thế giới của tôi.”
Em có thể rọi sáng thế giới của tôi, khiến cho tôi thấy được phương hướng trong đêm tối mịt mờ.
Em chính là phương hướng của tôi.
Là phương hướng duy nhất mà tôi cố chấp muốn níu lấy.
Tư Trầm ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp: “Thế nên Kỷ Hòa, em có đồng ý gả cho tôi không?”
Rõ ràng chỉ là đang ở trong trò chơi, thế nhưng Tư Trầm dường như lại có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập mạnh.
Cô có từ chối mình không?
Hắn khẩn trương nắm chặt hai tay. Hắn không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thể không thừa nhận rằng mình đang sợ hãi.
Thế rồi hắn nghe thấy được giọng nói của cô.
Cô hỏi: “Anh có thể cho tôi được cái gì?”
Hắn có thể cho cô cái gì đây?
Bất cứ thứ gì hắn cũng đều có thể cho cô.
Trong đôi mắt của Tư Trầm chỉ còn lưu lại hình bóng của người đối diện, hắn đưa cho cô một lời hứa đầy trịnh trọng: “Tất cả vinh quang và quãng đời còn lại của tôi đều sẽ thuộc về em.”
Vinh quang và tôi, đều sẽ thuộc về riêng em mà thôi.
[Tôi cứ tưởng rằng tất cả tổng giám đốc đều dùng tiền để đi đập người khác, không ngờ vẫn còn có mặt quyến rũ như vậy.]
[Phong Thần, ngươi còn do dự cái gì, mau đồng ý đi!]
[Hu hu, ta cũng muốn được người như vậy theo đuổi.]
[Tự dưng ta nghĩ đến Phong Thần là con trai…]
[…Không phải một mình ngươi nghĩ vậy đâu.] Đám hủ nữ nhao nhao lên ý kiến, nếu là một người con trai thì tốt rồi.
Tiếng hét của người chơi cực kỳ lớn, Minh Thù làm sao mà không nghe thấy được.
Thế nhưng tại sao bọn họ lại hy vọng cô là con trai chứ?
Còn nói cô là nằm dưới?
Các ngươi mù hết rồi!
Dù thế nào trẫm cũng là người nằm trên!
Minh Thù nói với Tư Trầm: “Vậy anh có thể đem hết tài sản mua đồ ăn vặt cho tôi được không?”
Tư Trầm còn chưa trả lời, người vây quanh đã chạy tán loạn.
[Ta đi...]
[Ta đi đây…]
[Muốn dùng chiêu sư tử gầm, Phong Hòa Tận Khởi điên rồi sao?]
[Mua đồ ăn vặt… Hay là chúng ta nghe thiếu chữ nào rồi? Đột nhiên ta hiểu ra vì sao chiến đội lại có cái tên như vậy rồi… Phong Thần là một kẻ tham ăn ư?]
“…”
Tư Trầm quét mắt nhìn qua đám người đang ồn ào, đợi bọn họ im miệng hết rồi mới nói: “Được.”
Tư Trầm vươn tay về phía cô, không biết từ đâu có một luồng sáng chiếu trên người hắn, tiếng nhạc du dương bắt đầu vang lên, những cánh hoa theo điệu nhạc mà rơi xuống.
Hắn đứng trong luồng sáng tưởng chừng như dài bất tận ấy chờ đợi cô.
Minh Thù do dự một chút rồi đi về phía hắn.
Mỗi bước đi của cô giống như nhịp đập của trái tim Tư Trầm. Hắn dường như đang bị bao phủ trong những làn sóng dập dềnh.
Tại sao hắn lại thích cô đến vậy?
Minh Thù cầm lấy bàn tay của Tư Trầm. Hắn nhẹ nhàng nắm chặt lấy bàn tay mềm mại ấy rồi kéo cô lên khán đài.
“Tư Trầm, tôi là nam đó.” Minh Thù sát lại gần hắn khẽ nói: “Anh thực sự muốn ôm ấp một người đàn ông trước mặt nhiều người như thế này à?”
Tư Trầm ôm cô càng chặt: “Nếu em đồng ý rồi thì không cho phép đổi ý nữa, tôi mặc kệ em là nam hay nữ.”
Dường như để chứng minh cho câu nói vừa rồi, Tư Trầm trực tiếp ôm gáy của cô rồi bắt đầu cúi xuống mà hôn.
Mọi người bên ngoài đều hít một hơi, sau đó là tiếng thét chói tai của các cô gái.
Minh Thù rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của Tư Trầm lúc này. Cảm giác ấy cực kỳ chân thực.
Nghĩ đến khoảng thời gian mình muốn bước vào trò chơi, Vương Hà Dương đột nhiên chạy đến...
Đáy mắt Tư Trầm ánh lên ý cười, hắn buông cô ra rồi xoay người lại, đặt bàn tay của cả hai người lên tảng đá Vấn Tình ở đằng sau.
Các cánh hoa trong điện đều tụ họp ở trên đá Vấn Tình, hợp thành một dòng chữ
[Chúc mừng người chơi Phong Hòa Tận Khởi đã kết duyên cùng người chơi Tư Trầm.]
Ba giây sau, các cánh hoa đều tản ra rơi ngập trời.
[Thông báo: Hệ thống tình duyên của Vấn Linh chính thức được mở ra, mời người có tình đi đến Nguyệt Thần điện kết duyên, chúc những người yêu nhau sẽ được ở bên nhau.]
Một thông báo lướt qua ở trên đỉnh đầu.
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, một thông báo nữa lại tiếp tục hiện lên.
[Thông báo: Đặc biệt cảm ơn tổng tài và tổng tài phu nhân đã mở Nguyệt Thần điện cho chúng ta ]
Tất cả người chơi: “…”
-
Lúc này Tư Trầm và Minh Thù bị truyền tống đến một gian phòng đỏ nhức mắt.
Người phục vụ xếp thành một hàng dài, tất nhiên trong hôn lễ không thể thiếu màn động phòng rồi.
Minh Thù thử di chuyển sang nơi khác nhưng không được.
Trên người Minh Thù mặc đồ cưới rộng thùng thình không thể phân biệt rõ ràng là nam hay nữ.
“Này… hai chúng ta đều là nam, hệ thống kết hôn này sẽ không có lỗi sai sót gì chứ?”
Tư Trầm trả lời: “Cái này là đặc biệt sáng chế ra, người khác đều không có được.”
Hắn chính là tổng tài, đừng nói là nam, ngay cả là hắn kết hôn với cỏ cây cũng không thành vấn đề.
Minh Thù: “…” Ngươi làm loạn như vậy không sợ bị người ta đánh chết sao?
“Vợ… ngày lành cảnh đẹp thế này…”
“Anh muốn làm gì?”
Tư Trầm nghiêng đầu trả lời: “Vợ cũng có thể cảm nhận được đó! Anh…”
“Anh đừng tới đây, tôi là nam!”
Tư Trầm đi đến bên cạnh Minh Thù, ôm ngang cô lên: “Vợ nghĩ gì thế, anh chỉ là muốn…”
Hắn đặt Minh Thù xuống giường, cúi người xuống gặm môi cô một lúc: “Muốn hôn em một cái, còn chuyện kia, anh muốn cùng em trải nghiệm ở bên ngoài cơ.”
Chính vì vậy, Minh Thù bị Tư Trầm cắn cắn hôn hôn suốt một giờ.
Khi thời gian đã đủ, Minh Thù trực tiếp thoát ra khỏi trò chơi.
-
Tư Trầm thoát khỏi trò chơi, nhìn thấy mọi người ở bên ngoài vẫn đang bận rộn, hắn liền gọi một trợ lý đến.
“Ngài...” Người trợ lý kia run rẩy sợ hãi, cẩn thận quan sát Tư Trầm.
“Dừng kế hoạch lại.” Tư Trầm khẽ nhếch miệng, cô không từ chối hắn vậy thì hắn cũng không cần phải làm khó cô nữa.
“Vâng.”
Người trợ lý kia vừa đi ra ngoài thì một người trợ lý nữa lại lập tức chạy vào: “Ngài còn muốn tiếp tục chứ? Đây chính là việc phạm pháp đó…”
Người trợ lý này lau mồ hộ lạnh: “Dừng kế hoạch lại.”
Cả hai người đồng thời liếc nhau, đều có chung một cảm giác được sống sót sau tai nạn.
Tư Trầm mang theo tâm trạng vui sướng rời khỏi văn phòng chính của Vấn Linh.
-
Thời điểm Minh Thù bước xuống, Giang Lưu và Hướng Vãn đều trợn mắt nhìn chằm chằm cô.
Minh Thù bình tĩnh tháo mũ giáp xuống: “Tại sao lại nhìn tôi như thế?”
“Sư phụ…” Hướng Vãn ai oán kêu lên một tiếng: “Tại sao người lại đồng ý gả cho hắn vậy?”
“Hắn có thể mua đồ ăn vặt cho ôi, ngu gì mà không đồng ý.”
Hướng Vãn nói đùa: “Nếu tôi cũng mua đồ ăn vặt cho sự phụ, người cũng đồng ý theo tôi sao?”
Minh Thù cười: “Cô không có nhiều tiền bằng hắn.”
Hướng Vãn chăm chú nhìn cô: “Sư phụ, cô gả cho đồ ăn vặt hay gả cho người mình thích vậy? Cô thực sự thích hắn sao?”
Minh Thù đứng dậy, đi đến bên gương sửa sang lại đầu tóc.
Sau đó cô đi về phía lối ra của phòng tập luyện.
Hướng Vãn nhíu mày nhìn chằm chằm bóng lưng Minh Thù, lúc này tâm tình của cô vô cùng phức tạp.
Mãi cho đến khi đi đến gần cửa, Minh Thù mới quay đầu lại, khóe miệng khẽ cong, giọng nói của cô như có như không: “Thích chứ.”
Sau đó Hướng Vãn vẫn không biết rốt cuộc cô có nghe thấy câu trả lời vừa nãy hay không.