Tờ ghi danh được đem tới hậu đài, nhân viên công tác bắt đầu ghi vào tư liệu.
Lúc ghi đến chiến đội...
“Cái này là chiến đội gì? Tại sao gọi một cái tên như vậy...”
“Cái gì?” Người bên cạnh tò mò hỏi.
“Túi đồ ăn vặt khổng lồ.”
“...” Người kia nhìn lên màn hình, xác định là “Túi đồ ăn vặt khổng lồ”, khóe miệng giật một cái: “Vừa rồi chỗ tôi còn có “Đóa hoa xanh xinh đẹp“... Những người này bây giờ lấy cái tên thật là một lời khó nói hết, lỡ như nổi lên thì sao chứ!”
“Ha ha nếu thật là nổi tiếng, người hâm mộ gọi bọn họ là cái gì? Chiến đội túi đồ ăn vặt? Chiến đội đóa hoa xanh? Còn khổng lồ, rất xinh đẹp?”
Hai người vừa nói vui vẻ vừa nhập vào tư liệu.
Tên đội vừa mới hiện ra đã gặp phải gương mặt như táo bón của Vương Hà Dương.
Minh Thù ra sức dẹp lời nghị luận của mọi người... chủ yếu là Thanh Thu Chủng, thành công đặt tên cho chiến đội.
Vương Hà Dương cũng cảm thấy cái tên này cần thuốc chữa.
Cái này giống như trò đùa vậy...
Đợi Minh Thù báo danh xong, hắn vẫn nên dọn dẹp một chút, chuẩn bị tuyển người mới!
“Mọi người là tổ ba mươi sáu.” Vương Hà Dương đưa phiếu thi đấu cho bọn họ: “Quy định như bình thường, không có yêu cầu đặc biệt.”
Mỗi đội của cuộc thi là mười người.
So với quý đầu tiên thì Vấn Linh hôm nay đã nổi hơn rất nhiều, hấp dẫn không ít người chơi.
“Đây không phải là anh Vương sao.”
Vương Hà Dương xoay người nhìn.
“Trời ơi... là HS.”
“A a a! Nam thần của tôi cũng ở đây.”
Trong đám người phát ra một tiếng la lớn.
Người đi tới là trai đẹp gái xinh của đội HS, trước tiên người chúng ta thấy là tuyển thủ đầu tiên, cũng chính là nam chính đại nhân của chúng ta.
Vẻ mặt nam chính lạnh lẽo cô quạnh, đối mặt với đoàn người ồn ào náo nhiệt giữa hai lông mày hơi không kiên nhẫn.
Đào Tư đứng sát nam chính, ánh mắt lập tức rơi vào người Minh Thù, cô ta quan sát vài lần liền mỉm cười.
Người nói chuyện vừa rồi chính là Đinh Lỗi người đại diện HS, trên sống mũi có một bộ kiếng gọng vàng, nhìn là biết người không lương thiện.
Đinh Lỗi đẩy cái kính mắt: “Hà Dương, mọi người trong câu lạc bộ của cậu thành một đội? Sao không nghe nói gì hết vậy, các cậu bảo mật cũng không tệ nhỉ!”
Vương Hà Dương ngoài cười nhưng trong lòng không cười: “Mọi người trong câu lạc bộ của cậu bận rộn như vậy, ở đâu có thời gian chú ý chúng tôi.”
Đinh Lỗi và Vương Hà Dương người tới người lui, ngoài thì khen nhưng ngầm lại châm chọc mỉa mai nhau.
Lúc này Đinh Lỗi mới chậm rãi nhìn về phía sau Vương Hà Dương: “Mấy người này không giới thiệu một chút sao?”
Cảnh tượng sau lưng Vương Hà Dương là như vậy...
Minh Thù đang cầm một túi khoai tây chiên, nhìn người trong đội ngũ cười đến nở hoa.
Thanh Thu Chủng và Giang Lưu xúm lại bàn luận, cười rộ lên đầy kiêu ngạo.
Nhật Nguyệt Trọng Quang đầu to, đứng im lặng nghe Thanh Thu Chủng và Giang Lưu nói.
Hoàng Hạc Tây Quy cúi đầu bấm điện thoại di động, trên ót còn kém viết lên vài chữ to “Bản tổng tài bận rộn nhiều việc”.
Kim Dạ Nguyệt rất nghiêm túc nhìn bọn họ, thế nhưng... ánh mắt kia dường như có chút mờ mịt, rõ ràng là thất thần.
Đây chính người câu lạc bộ NS tìm sao?
Không quen biết bất cứ ai.
Hắn cho rằng chiến đội NS ít nhất cũng có một người nổi tiếng chống đỡ, ai ngờ không quen biết bất cứ ai.
“Không có gì để giới thiệu, chúng ta lên sàn đấu gặp nha, cục cưng.” Lời nói của Vương Hà Dương bị Minh Thù cắt ngang.
Vương Hà Dương: “...” Cục cưng là gọi người nào?
Đào Tư sờ sờ gáy, vừa nãy cô ta cười với mình sao?
“Đào Tư, cô ta quen biết cô?” Người bên cạnh chọc cô.
Đào Tư cũng lơ ngơ: “Không biết, tôi chưa thấy qua cô ta.”
“Ha ha, cô gái rất gan dạ sáng suốt.” Đinh Lỗi vỗ tay: “Vậy các người phải chống đỡ được đến lúc đấu với chúng tôi.”
Minh Thù mỉm cười: “Nếu các người muốn giải quán quân, có thể suy nghĩ dùng đồ ăn vặt để đổi, chúng tôi sẽ nhường cho.”
Sắc mặt Đinh Lỗi tối xuống.
Vương Hà Dương nín cười, được lắm được lắm, cô gái này rất biết cách chọc giận người khác.
Đinh Lỗi nhìn về phía Vương Hà Dương: “Hà Dương à, dẫn dắt người mới mệt lắm phải trông chừng thật kỹ, đừng có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, làm mọi chuyện rối tung thì không dọn dẹp được đâu.”
Vương Hà Dương vẫn như cũ ngoài cười nhưng trong không cười: “Cái này cũng không phiền đến cậu quan tâm rồi, cậu xem mép tóc của cậu lại ít hơn lần trước rồi, không giống chúng tôi làm việc vô cùng thong thả. Thi đấu hạng hai, bạn bè hạng nhất, bạn bè hạng nhất...”
Dưới nụ cười đắc thắng của Vương Hà Dương, Đinh Lỗi tức giận dẫn đội ngũ rời khỏi.
Bốn phía lại là một trận ồn ào náo nhiệt.
Vì Đinh Lỗi dẫn đội ngũ qua nói chuyện, có người nhận ra Vương Hà Dương.
NS không phải là đội ngũ nhỏ vô danh, trong giới này Vương Hà Dương cũng được rất nhiều người biết đến.
“NS cũng có chiến đội sao?”
“Tôi còn không biết... còn nói đợi khi NS tuyển người đi thử xem sao nữa.”
“Những người đó tôi không quen biết ai hết...”
“Tôi cũng không biết...”
“Nhưng ai cũng đẹp cả, ngay cả người cao cao kia kìa, càng nhìn càng đẹp.”
“Anh Vương trong đội ngũ, chắc là sẽ kéo thấp trình độ xuống.”
Đầu gối Vương Hà Dương trúng một mũi tên.
“Vừa rồi là chiến đội HS, các người...”
Vương Hà Dương thấy trước mặt có đầy người, trước ngực lại trúng một mũi tên.
Lần này trăm ngàn lần không thể đội sổ, khiến cho Đinh Lỗi cười nhạo.
-
Đinh Lỗi dẫn theo đội ngũ tìm chỗ ngồi xuống, mơ màng còn có thể thấy Vương Hà Dương: “Vừa rồi mấy người kia, mọi người có biết không?”
Tất cả mọi người lắc đầu.
Đinh Lỗi gọi điện thoại, kêu người đi điều tra một chút.
Vì có tờ ghi danh, mấy phần tư liệu rất nhanh thì truyền tới tay Đinh Lỗi.
Quen nhất chính là Minh Thù, Phong Hòa Tận Khởi có thể nói là tên này nhìn rất quen mắt.
Vì lúc trước câu lạc bộ có liên lạc qua cô ta, dự định mời cô ta gia nhập chiến đội HS.
Ai ngờ đến ngày ký hợp đồng thì cô không tới. Đương nhiên khi đó, bọn họ đã không tính ký hợp đồng nữa, dù cô có tới kết quả cũng như vậy, nhưng trọng điểm là cô ta không tới!
Phong Hòa Tận Khởi lại là một cô gái sao?
Đào Tư cũng nhìn thấy tư liệu, trong lòng lập tức căng thẳng.
Hèn gì vừa rồi cô ta cười quái dị với mình như vậy.
Cô ngăn cản Phong Hòa Tận Khởi gia nhập vào Cẩm Thiên, không ngờ cô ta lại ký vào NS.
Đinh Lỗi nhăn mày tiếp tục xem.
NS đánh dấu Phong Hòa Tận Khởi, được cho là một tay chiến tướng nhưng phía dưới này là gì?
Không có liên quan gì đến chuyện này.
Nhưng Lâm Hạc Quy? Tên này... có chút quen tai.
“Lâm Hạc Quy? “
“A Tấn biết hắn sao?” Đinh Lỗi nhìn về phía nam chính.
Tần Tấn nhìn tư liệu, một lát mới nói: “Hình như là bạn hợp tác của công ty ba tôi.”
Đinh Lỗi vẻ mặt cậu xác định sao.
Lâm Hạc Quy nhìn qua thấy người này không lớn hơn Tần Tấn bao nhiêu, có thể là bạn hợp tác với Tần gia sao? Nhưng tên này... thực sự quen tai.
Đinh Lỗi mở ra chế độ thăm dò nào đó.
Tên Lâm Hạc Quy này không có quá nhiều kết quả nhưng lại không có hình.
Cài này là... tiền nhiều đến nỗi có thể lên trời mà muốn chơi trò chơi sao?
Lão đại chuẩn bị khảo sát giá thị trường một chút, thu mua toàn bộ giới điện tử, độc quyền sao?
“NS bị thu mua rồi?” Đinh Lỗi chỉ có thể nghĩ đến khả năng này.
“NS không có khả năng bị thu mua.” Tần Tấn mặt không thay đổi nói.
“Vậy...” Đinh Lỗi dừng một chút: “Bọn họ muốn làm gì? Cũng không thể đơn thuần tới thi đấu?”
Không ai đáp lại Đinh Lỗi.
Hồi lâu chỉ có có một đội viên yếu ớt nói: “Có lẽ là vì ước mơ.”
Mọi người: “...”