Thôn bây giờ bọn họ đang ở gọi là thôn Loan Nguyệt, mấy năm gần đây quy hoạch, các vùng phụ cận đều phát triển cho nên người trong thôn đã sớm rời đi.
Nhưng lúc nhà đầu tư đến thôn để dỡ bỏ thì bắt đầu xuất hiện nhiều việc ngoài ý muốn.
Không phải máy móc bị hỏng, mà là có người đột nhiên bị chết.
Nhà đầu tư cũng tìm đạo sĩ đến xem qua, yên ổn được hai ngày nhưng không quá vài ngày lại y như vậy, nên chuyện không may vẫn cứ xảy ra.
Bên ngoài truyền nhau trong thôn này có ma quỷ làm loạn, về sau công trình ở thôn này đành phải tạm ngừng.
Bạn của An Tri Linh là người yêu thích những chuyện tâm linh kỳ lạ, nghe chuyện về thôn Loan Nguyệt nên đã tổ chức cho mọi người tới thám hiểm. An Tri Linh không muốn tới, nhưng người bạn kia dọa nếu không đến sẽ tuyệt giao với cô, nên cô không thể làm gì khác hơn là theo đến đó.
Lúc các cô tới là buổi tối, khi mới vừa vào thôn không xảy ra chuyện gì nhưng khi các cô đi tới khoảng giữa thôn, bốn phía bắt đầu xuất hiện âm thanh quỷ khóc sói gào.
Rồi xuất hiện một trận gió lớn dường như muốn thổi bay các cô.
Phía sau trở nên hỗn loạn, cô nghe thấy tiếng bạn mình kêu thảm thiết, rồi cô bị một người lôi chạy đi.
Cô cảm thấy sợ hãi, cũng không biết chạy bao lâu, thế nhưng lúc cô lấy lại tinh thần mới phát hiện không thấy người đã lôi mình chạy đâu cả, bốn phía đều yên tĩnh.
Tiếp theo… cô ngất xỉu!
Lúc tỉnh lại thì thấy Minh Thù.
“Thôn này có đúng là có ma quỷ làm loạn không? Các bạn của tôi không có việc gì chứ?” Cô bây giờ rất lo cho các bạn của mình, nhưng cô cũng không biết phải đi đâu tìm họ.
Lộ Cửu hỏi: “Mọi người tổng cộng có mấy người?”
“Kể cả tôi là bốn người.”
“Đều là nữ sinh?”
An Tri Linh gật đầu.
Lộ Cửu cũng thấy khâm phục. Biết có ma quỷ, một đám nữ sinh đêm hôm khuya khoắt còn dám đến đây, coi như không có ma, nhỡ gặp phải lưu manh thì phải làm sao?
“Báo cảnh sát… có điện thoại, có thể báo cảnh sát.” An Tri Linh bất ngờ nói:
“Cảnh sát nhất định có thể tìm được bọn họ.”
“Không thể báo cảnh sát.” Người đứng sau lưng Lộ Cửu lên tiếng.
“Chuyện này liên quan đến lĩnh vực mà con người không biết tới, cảnh sát tới cũng vô dụng.”
Sắc mặt An Tri Linh phút chốc trở nên trắng bệch: “Như vậy… thật sự có quỷ sao?”
“Quỷ không biết có hay không, nhưng tôi biết có yêu.” Minh Thù cười híp mắt nói:
“Nè, tôi chính là yêu, có phải nhìn rất đẹp đúng không?”
An Tri Linh thấy khuôn mặt xán lạn như hoa đào trước mặt, quên cả chớp mắt.
Yêu…
An Tri Linh có lẽ chịu kinh hãi quá nhiều, trực tiếp ngã bệt xuống dưới đất.
“Điện thoại di động của lão đại ở chỗ này, anh ấy chắc chắn đã ở đây. Tôi sẽ cố gắng hết sức giúp cô tìm bạn bè mình. Trước hết hãy đưa các cô ấy đi ra ngoài đã.” Lộ Cửu quay ra nói với người đàn ông đứng phía sau.
Người đó gật đầu.
“Tôi đi cùng với anh.” Minh Thù cự tuyệt, trước khi Lộ Cửu kịp phản đối, cô nói ra lý do của mình.
“Vì tôi là yêu, cho nên nếu quả như thật việc này do yêu tinh làm, tôi dễ dàng phát hiện ra hơn các người.”
Cũng là vì đồ ăn vặt của trẫm!
“Tôi cũng không đi, tôi phải tìm được bạn mình.” An Tri Linh buộc mình phải tỉnh táo lại.
“Không tìm thấy bạn của mình, tôi sẽ không đi đâu cả.”
Lộ Cửu: “…”
Cuối cùng Lộ Cửu chỉ có thể mang theo một người một yêu vào trong thôn tìm kiếm. Lộ Cửu cũng kịp thời thông báo cho những người khác, nhưng kết quả cũng giống nhau.
Tìm kiếm khắp trong thôn, không phát hiện được bất cứ nơi nào kỳ lạ cả.
Những người còn lại lục tục tập hợp qua đây, Lộ Cửu đơn giản nói qua về việc của An Tri Linh và Minh Thù cho bọn họ. Có người tò mò quan sát Minh Thù nhưng cũng không xem gì thêm, bây giờ quan trọng nhất là tìm được lão đại của bọn họ.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Lão đại sẽ không ở lại nơi này chứ?”
“Coi như không còn ở đây, cũng có người khác mất tích, nơi đây chắc chắn có điều cổ quái.”
Lúc trước yêu khí trên người Minh Thù không biến mất mới có thể bị Giản Oánh dùng Tầm Yêu Thạch cảm ứng được. Về sau Kim Đông Nhất nhắc tới việc này, lúc cô đi ra ngoài nhất định phải thu lại yêu khí, bây giờ Tầm Yêu Thạch không cảm ứng được cô nữa.”Tầm Yêu Thạch cũng không có phản ứng…”
“Ở đó...” An Tri Linh bất ngờ chỉ vào một chỗ.
“Tôi nhớ được, tôi đã từng qua chỗ đó, con sư tử đá kia… Lúc đó chúng tôi chính là bị phân tán từ chỗ này.”
Mọi người nhìn sang chỗ An Tri Linh chỉ.
Trước đây nơi đó hẳn là có một ngôi nhà, có điều bây giờ đã sập mất, liếc mắt là có thể thấy tất cả, chỉ còn lại có con sư tử đá ở phía ngoài.
Có con sư tử đá như vậy, ở trong thôn có lẽ cũng được coi là nhà có tiền.
-
Âm u, ẩm ướt, hôi thối.
Minh Thù đứng trước một cái ao, xung quanh là các kiến trúc cổ xưa.
Lộ Cửu đề nghị bọn họ vào nơi có con sư tử đá để quan sát. Minh Thù vừa tiến đến, cảnh tượng xung quanh liền thay đổi.
“Cứu tôi với…”
Có người kêu cứu, là giọng của An Tri Linh.
Minh Thù không cử động, tiếng kêu kia càng ngày càng gần, sau đó một người lảo đảo chạy tới ngã gục lên người Minh Thù: “Cứu tôi với, cứu tôi với, có cái gì đó đuổi theo tôi…”
Minh Thù thuận tay bẻ một cành cây khô bên cạnh, lời của An Tri Linh nghẹn lại trong cổ họng, cô ta không thể tin được nhìn Minh Thù. Minh Thù rút cành khô từ ngực của cô ta ra, mỉm cười, chậm rãi nói: “Vậy tôi giúp cô giết nó.”
Thân hình An Tri Linh chớp mắt tán loạn hóa thành một luồng yêu khí, tìm một nơi nào đó để chạy trốn.
Minh Thù đưa mắt nhìn về một phía, một lát sau quay nhìn sang hướng khác.
Không có ai xuất hiện nữa, cũng không có tiếng động gì cả.
Minh Thù đi theo hướng An Tri Linh giả chạy trốn, hành lang uốn lượn liên tiếp kết nối các sân với nhau.
Lúc Minh Thù đi qua một căn nhà, một luồng gió từ phía sau ập tới. Cô dùng cành khô gạt một cái, người phía sau bị đẩy lui mấy bước.
Hoa Giản mặc áo sơ mi trắng, trên mặt có một ít bụi bẩn, sắc mặt hơi khó coi nhìn cô chằm chằm.
“Ồ, lại muốn giết tôi à.” Minh Thù cười.
Ánh mắt Hoa Giản lưu luyến nhìn trên người cô, một lát sau mới nói: “Làm sao cô vào được đây.”
Hắn cũng không biết vì sao có thể vừa nhìn đã biết cô không phải là giả.
Có lẽ khi thấy nụ cười của cô dường như có thể xác định cô chính là thật.
Minh Thù cầm theo cành cây khô đi tới: “Tìm anh để anh mua cho tôi đồ ăn vặt.” Dù sao trẫm bây giờ rất nghèo.
Hoa Giản: “…”
Không thể phá vỡ hình tượng.
Đi rất xa để tới tìm hắn, chỉ vì mua đồ ăn vặt! Có phải bị bệnh hay không!
Hoa Giản cảm thấy mình nhẫn nhịn được cô ấy lâu như vậy mà không đánh, có thể ghi vào kỷ lục vũ trụ.
Sau khi mắng trong lòng một hồi, Hoa Giản bình tĩnh nói: “Trong khu vực này có một con yêu tinh rất khó đối phó, cô đi theo tôi, không nên chạy loạn.”
Hắn xoay người đi vào một cái sân bên cạnh, ý bảo Minh Thù đi theo.
Minh Thù nhíu máy, đi lên trên bậc thang: “Anh nói xem yêu tinh ăn có ngon không?”
“Không biết, cô muốn ăn sao?” Lão tử bắt cho cô một con, không ăn hết không cho phép đi!
Minh Thù lắc đầu, trẫm không ăn mấy cái thứ biết nói chuyện.
Cô quan sát gian phòng, Hoa Giản có lẽ đã ở lại nơi này một thời gian, trên bàn bày biện một vài thứ.
Minh Thù không chạm tay vào, tìm một chỗ ngồi xuống, bắt đầu bàn điều kiện: “Anh cho tôi đồ ăn vặt, tôi cho anh biết phải tìm yêu quái ở đâu, thế nào?”
Ánh mắt Hoa Giản quét tới: “Lúc nào ra ngoài sẽ cho cô.”
“Vậy không được, bây giờ tôi muốn ăn.”
Hoa Giản: “…”
Lão tử có thể thích nghi cũng có thể thay đổi!
Cô là yêu kiểu gì vậy, cứ đòi ăn đồ ăn vặt, không ăn cũng có chết được đâu!
“Không có.”
“Vậy tự anh đi tìm đi.”
“…”
Bây giờ đổi thành bóp chết cô ta có được không.