Cuộc họp thường kỳ ngày thứ hai.
Minh Thù ngồi trong góc, quay quay cái ghế, ăn bánh bao của Vượng Tử cho.
An Tri Linh đi học nên không tới, những người còn lại lần lượt đến.
“Tiểu Đào Tiễn đến sớm thế?” Có người chào hỏi Minh Thù.
“Yêu tinh đến sớm có thịt ăn.” Minh Thù cười híp mắt trả lời.
“Ha ha, cô chỉ biết có ăn thôi, à này, cái này ta mới vừa mua, chưa ăn, cho cô đấy.”
Minh Thù dáng vẻ dễ nhìn, gặp người khác hay cười, những người đội hiện trường rất yêu quý cô, biết cô thích ăn linh tinh nên thường mua đồ ăn vặt cho cô.
Hoa Giản từ bên ngoài đi vào, đúng lúc thấy Minh Thù nhận đồ của người khác, sắc mặt hắn tối sầm lại, sao đồ của ai cho cô ta cũng có thể ăn chứ, không sợ bị hạ độc à!
“Họp.”
Hoa Giản đi tới phía trước, có mấy người đi theo sau hắn, nghe được lời này nhanh chóng tìm chỗ ngồi, mà người cuối cùng người đi tới chính là Giản Oánh.
“Giản Oánh ngày hôm nay bắt đầu làm tại đội hiện trường. Lộ Cửu, cậu quản lý cô ấy.”
“Ồ, được.” Lộ Cửu đáp một tiếng.
“Sau này xin mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Giản Oánh cúi người chào trước mặt mọi người, thái độ chân thành.
Mọi người cũng chào hỏi lại, đều rất chào đón.
“Tìm chỗ ngồi xuống.” Hoa Giản chống tay lên bàn.
“Bây giờ bắt đầu buổi họp.”
Chỗ ngồi còn thừa ở trong phòng họp không nhiều lắm, Giản Oánh đi tới bên cạnh Lộ Cửu ngồi xuống, mà Lộ Cửu ngồi sát Hoa Giản. Mọi người đều biết Lộ Cửu sẽ dẫn dắt Giản Oánh nên cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Nội dung buổi họp chính là việc tổng kết công việc của tuần trước.
“Lão đại, con điệp yêu kia, chúng ta còn chưa thả đi sao?” Buổi họp nhanh chóng kết thúc, có người đặt câu hỏi, đều đã ở đây lâu như vậy vẫn lặp lại mấy câu nói cũ.
“Giữ lại.” Hoa Giản chỉ nhàn nhạt nói ra hai từ.
“Nhưng mà lão đại, giữ lại nó cũng vô dụng, còn chiếm diện tích, không bằng giao cho cấp trên xử lý.” Văn phòng yêu quái ở đây chỉ là của thành phố này, mỗi thành phố đều có một văn phòng như vậy, ở trên còn có một tổng bộ, Mộng Khiết chính là từ tổng bộ tới.
Bình thường nếu gặp phải những yêu tinh hung ác, hoặc là không chịu nghe khuyên bảo, bọn họ đều sẽ gửi lên tổng bộ để bọn họ đỡ nhức đầu đầu.
Hoa Giản ngẩng đầu liếc mắt nhìn người kia, lặp lại: “Giữ lại.”
Người kia không dám nói nữa.
“Còn ai có câu hỏi nào không? Không có thì tan họp.”
Mọi người đứng dậy rời đi, Giản Oánh không làm gì, theo Lộ Cửu rời khỏi phòng họp.
Phòng họp trở nên trống trải.
Hoa Giản đi tới trước mặt Minh Thù: “Đi theo tôi.”
“Không rảnh.” Còn đồ ăn vặt này thì sao, không muốn đi.
Hoa Giản tự tay kéo cô dậy, thân thể Minh Thù mềm nhũn như không còn sức lực, Hoa Giản buông ra thì sợ cô bị ngã, chỉ có thể đỡ lấy cô: “Đứng vững.”
Trên người cô luôn có hương hoa đào nhàn nhạt, thấm vào ruột gan rất dễ chịu.
“Lão đại…”
Lộ Cửu đẩy cửa phòng họp, bất ngờ chứng kiến lão đại nhà mình ôm Minh Thù, từ góc độ của hắn thấy có chút mờ ám.
“Đứng vững.” Hoa Giản bình tĩnh lặp lại một lần.
Thân thể Minh Thù đứng vững, Hoa Giản thu tay về, nhìn về phía Lộ Cửu.
Lộ Cửu hơi xấu hổ và thấy hơi kỳ kỳ, lão đại vừa rồi cùng Đào Tiễn làm gì vậy? Tuy nói chỉ là bạn nhưng Lộ Cửu vốn rất thích cô ấy, dù sao cô có dáng vẻ dễ nhìn, giọng nói êm tai, còn rất hay cười.
Nhưng như thế không có nghĩa là hắn có thể nhìn ra lão đại nhà mình cùng cô ấy đang định làm cái gì.
Hơn nữa lão đại cũng không nói cho hắn, yêu tinh này đến từ đâu…
Giản Oánh đứng phía sau Lộ Cửu, nhìn cô có vẻ âm trầm, bây giờ cô căn bản không gặp được nam chính đều là nhờ con yêu tinh phía trong kia ban tặng.
Ánh mắt Giản Oánh nhìn lên khuôn mặt Hoa Giản, kỳ thực gương mặt này cũng không tệ, nếu như có thể…
Cô cúi đầu xuống, ngăn cảm xúc từ trong ánh mắt.
Lộ Cửu ho một cái: “Lão đại, em chỉ muốn nói với anh, ngày hôm nay là sinh nhật em. Buổi tối có tụ tập, anh nhớ qua nhé.”
“Em đi ra ngoài trước.” Lộ Cửu liếc mắt nhìn Minh Thù, rời khỏi phòng họp.”Ừ.”
“Lộ Cửu, đội trưởng anh ấy…”
“Chị Giản Oánh, vừa rồi chị không nhìn thấy gì đúng không?” Lộ Cửu quay đầu nhìn Giản Oánh, ánh mắt bình thường vốn không nghiêm túc, lúc này lại có vài phần sắc bén.
Giản Oánh hơi mấp máy môi: “Nhưng mà…”
“Chị Giản Oánh, đội hiện trường không thể bì được văn phòng.” Lộ Cửu cười nói.
Giản Oánh giống như cảm thấy khó xử, không ngừng lắc lư người, cuối cùng gật gật đầu: “Chị biết rồi, chị không thấy gì cả.”
Lộ Cửu lại khôi phục dáng vẻ cà lơ phất phơ, vỗ vai Giản Oánh rồi đi ra ngoài: “Ngày hôm nay sinh nhật em, chị Giản Oánh cũng tới nhé.”
“À… được.”
-
“Anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Minh Thù nhìn qua tấm kính, thấy bên trong có một cô bé. Cô ấy đang núp ở góc, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm một nơi nào đó.
Hoa Giản bảo người khác xuống phía dưới: “Tôi muốn cô giúp tôi hỏi cô bé.”
“Dựa vào cái gì.” Minh Thù không vui.
“Đồ chơi này không phải có thể đầu độc người sao? Nhỡ tôi bị mê hoặc thì phải làm sao? Tôi không đi.”
Hoa Giản đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau.
Minh Thù: “…” Ngươi có sử dụng mỹ nam kế cũng vô dụng, trẫm có nguyên tắc của mình!
Hoa Giản cọ sát vào cổ Minh Thù: “Giúp tôi hỏi đi, buổi trưa tôi đưa cô đi ăn.”
Minh Thù nghiến răng, xem như ngươi lợi hại.
Đồ ăn vặt của trẫm tới rồi.
Hoa Giản nhìn Minh Thù đi vào, cô bé bên trong bất ngờ như điên dại hét lên với cô. Chỉ thấy cô bước mấy bước đã ấn cô bé lên trên tường, tiếng kêu của cô bé nhỏ đi, sợ hãi nhìn cô.
Khóe miệng Hoa Giản giật giật.
Hắn mặc dù biết cô sẽ không có việc gì nhưng hắn chưa từng nghĩ cô ấy lại bạo lực như vậy.
Thật là đáng sợ!
Lão tử về sau có khi bị đánh chết!
Mười phút sau, Minh Thù từ bên trong đi ra, trước tiên Hoa Giản tiến lên kiểm tra thân thể cô, sau đó lại hôn lên chân mày cô một cái.
Da cô nhẵn nhụi, Hoa Giản nghĩ đến nụ hôn lần trước ở phòng làm việc, lòng hơi ngẩn ngơ. Đầu ngón tay vuốt ve cằm Minh Thù, hơi nâng lên rồi hôn xuống.
Làn môi mềm mại dán vào nhau mang theo từng chút ngọt ngào, hắn thử luồn lưỡi, cạy hàm răng của cô ra.
Minh Thù bị hôn cảm thấy bối rối, đùa kiểu lưu manh!
Minh Thù chợt đẩy hắn ra, lau môi: “Tôi đã đồng ý cho hôn sao?”
“Tại sao tôi phải đợi cô đồng ý?” Hoa Giản hỏi lại:
“Hôn bạn gái của tôi, có vấn đề gì không?”
Lão tử cứ hôn!
Không phục cô có thể hôn lại!
“Ai là bạn gái anh?” Trẫm đồng ý sao? Coi như ngươi là Ảnh Đế thì cũng đừng lấy bản thân ra diễn trò chứ!
“Lần trước cô ăn bánh gato của tôi, đó là tôi cho bạn gái ăn. Cô ăn, vậy cô chính bạn gái của tôi.” Hoa Giản nói một cách hùng hồn.
“…” Bày mưu đào hầm chờ đấy trẫm rơi xuống sao!
“Nhưng tôi là yêu, anh ghét yêu nhất mà.” Minh Thù sát lại gần hắn, cười điên đảo.
“Anh nhất định muốn tôi làm bạn gái anh sao?”
Càng sát vào thì càng trượt ra…
Không phải không nhớ gì chứ?
Đã thiết lập mà!
“Cô không giống với yêu khác.” Hoa Giản vẫn là những lời này.
Trừ câu này còn có thể nói như thế nào?
Chẳng lẽ lại nói: Thật ra tôi đang tấn công cô, cô mau mau thích tôi đi, nếu không thích tôi sẽ bóp chết cô?
Nói xong lão tử có khi phải đi tìm thượng đế đàm luận cuộc sống.
*
[Hài Hòa Hiệu]
Minh Thù: Hắn được thiết lập sẽ bị mất trí nhớ đúng không?
Tiểu tiên nữ: Đúng.
Minh Thù: Mất cả hứng.
Tiểu tiên nữ: … Không mất trí nhớ thì không có cách nào khác viết, nếu không... cô mất trí nhớ nha?
Minh Thù: Hắn mất trí thì tốt.
Cửu thiếu: Ta hôn vợ mà?
Minh Thù: Không phải.
Cửu thiếu: … Chia tay!
Minh Thù: Chia thì chia. Đồ ăn vặt ơi, ta tới đây.
Cửu thiếu: Về ngay!
Tiểu tiên nữ: Ôi chao, đừng đánh nhau, nhanh bỏ phiếu nào!