Xảo Tình mau chóng hỏi: “Tạ An đại nhân, chuyện gì?”
Tạ An hỏi: “Hôm qua nội vụ phủ có phải là phân phối cung nữ tới?”
Xảo Tình: “Đúng vậy, nô tỳ đã sắp xếp xong xuôi cho bọn họ.”
Tạ An: “Ngươi đi gọi người tên Thần Nguyệt đến.”
Xảo Tình không hiểu: “Tạ An đại nhân, đây là...”
Tạ An cắt đứt cô ta: “Mau đi đi.”
Xảo Tình lơ ngơ.
Bất quá Tạ An là người bên cạnh Thái tử điện hạ, lời nói của hắn đại biểu cho Thái tử điện hạ.
Xảo Tình chỉ có thể đi gọi Minh Thù qua.
Thời điểm tới nơi vẫn không quên cảnh cáo cô.
Tạ An vẫn chờ nguyên tại chỗ, nhìn thấy Minh Thù, ánh mắt có chút phức tạp dò xét cô hai lần: “Thần Nguyệt cô nương, điện hạ cho mời.”
Xảo Tình có chút trừng lớn mắt.
Cô ta còn tưởng rằng là Tạ An nhận biết cô, làm sao cũng không nghĩ tới sẽ là Thái tử điện hạ gọi cô.
Tạ An đưa Minh Thù đến tẩm cung.
“Thần Nguyệt cô nương, nhắc nhở ngươi một câu, đây là Đông cung.”
“Cho nên?”
“Đừng làm loạn.”
“Tạ An đại nhân đúng không? Là điện hạ các ngươi gọi ta tới, có quan hệ gì với ta?” Minh Thù nhún vai: “Hơn nữa phân phó ta đến đây cũng là Thái tử điện hạ a?”
Tạ An: “...”
-
Thời điểm Minh Thù đi vào, Thái tử điện hạ vừa đứng dậy, trên người chỉ mặc áo trong đơn bạc.
Nghe thấy âm thanh, Thái tử điện hạ ngẩng đầu nhìn tới, ánh mắt hai người đụng nhau, ai cũng không mở miệng.
Qua một lúc, Thái tử điện hạ dời mắt trước: “Thay y phục.”
“Thái tử điện hạ làm gì vậy?”
Thái tử điện hạ cười lạnh: “Cho ngươi cơ hội ám sát ta.”
Minh Thù kinh ngạc: “Thái tử điện hạ tri kỷ như vậy.”
Thái tử điện hạ tiếp tục cười lạnh: “Đúng vậy, ta chính là tri kỷ như thế, còn không qua đây thay y phục?”
“Điện hạ, ngươi đối với ta như vậy, sẽ không phải là coi trọng ta chứ?”
Thái tử điện hạ dời mắt xuống, lộ ra vẻ ghét bỏ: “Dựa vào vóc dáng này của ngươi? Ta sẽ coi trọng ngươi? Ta mắt mù sao?”
Minh Thù cúi đầu nhìn một chút, mặc dù không phải rất hùng vĩ nhưng cũng là tiểu gia bích ngọc a?
“Ta còn có mỹ mạo!”
“...” Thái tử điện hạ tựa hồ bị chọc đến phát cười: “Ngươi như vậy cũng có thể xưng là mỹ mạo, mỹ nhân trên thế giới này đều chết hết sao?”
“...”
Tiểu yêu tinh đủ rồi nha!
Minh Thù mỉm cười: “Quả thật không bằng các mỹ nhân điện hạ thấy qua, nhưng đã rất dễ nhìn hơn nhiều so với các cô nương khác.”
Thái tử điện hạ: “...”
Điêu dân cũng dám mắng hắn!
Thái tử điện hạ chỉ về phía cô, hít sâu, chậm rãi phun ra mấy chữ: “Điêu dân không dễ dạy!”
Hắn nhấc chân đi ra ngoài.
Đi tới cửa liền nghĩ đến bản thân còn chưa thay y phục, lại quay trở về.
“Thay y phục cho ta!”
Minh Thù làm bộ cúi đầu: “Điêu dân không biết.”
“Thần Nguyệt!”
“Ừ?”
Thái tử điện hạ nhìn nữ tử mặt mày cong cong trước mặt, sự tức giận đột nhiên liền tan thành mây khói.
Đưa cô tới nơi này so với dự đoán cũng không phải như vậy, làm sao lại biến thành dạng này?
Đều do tên điêu dân này quá khinh người!
Thái tử điện hạ tự mình mặc quần áo, sau đó giận đùng đùng rời đi.
Sau khi Minh Thù rời khỏi đây, Tạ An mới nói cho cô biết, sau này cô sẽ phụ trách sinh hoạt thường ngày của Thái tử điện hạ, cũng chính là cung nữ thân cận.
Bên cạnh Thái tử điện hạ vẫn luôn là thái giám hầu hạ, không thì chính là Tạ An, còn chưa từng để cung nữ hầu hạ qua.
Cho nên ánh mắt kia của Tạ An nhìn cô giống như nhìn yêu phi hoạ quốc.
Người này dáng dấp xinh đẹp nhưng cũng không phải rất đẹp để điện hạ đưa ra quyết định như vậy a?
Hơn nữa...
Người này không phải thích khách sao?
“Điện hạ, ngài đến cùng là nghĩ như thế nào?” Tạ An thật sự là nghĩ mãi mà không rõ.
Để một mối nguy hiểm lớn như vậy ở bên cạnh, không lo lắng sao?
“Ngươi thật sự tin cô ấy là đến ám sát ta?” Thái tử điện hạ ngữ khí nhẹ nhàng.
“Không phải sao?”
Thái tử điện hạ nói: “Trước đó ta bị Lữ đại nhân bắt, cô ấy muốn ra tay, lúc ấy liền có thể động thủ.”
Tạ An nhíu mày.
“Điện hạ, ta vẫn cảm thấy...”
Thái tử điện hạ đưa tay: “Không cần nói, ta biết phân rõ.”
Tạ An lông mày đều sắp nhăn lại thành chữ Xuyên ((川).
Làm sao đều cảm thấy không thích hợp a!
Tại sao điện hạ phải đối với một sát thủ tốt như vậy?
Tạ An cùng Thái tử điện hạ nói nhiều lần cũng không có kết quả.
Mà Minh Thù vừa thăng chức cũng có chút mờ mịt.
Tiểu yêu tinh đây là ý gì?
Ngoài miệng nói không muốn nhưng thân thể lại rất thành thật sao?
“Thần Nguyệt!”
Xảo Tình mang theo hai cung nữ ngăn lại đường đi của Minh Thù.
Sắc mặt Xảo Tình rất kém.
“Có việc?”
“Ngươi...” Xảo Tình chỉ vào Minh Thù chất vấn: “Ngươi làm sao để điện hạ cho ngươi hầu hạ bên cạnh?”
Bên cạnh điện hạ xưa nay chưa từng có cung nữ thân cận.
Ngay cả thư phòng cũng không thể đi vào.
Cung nữ này vừa tới, tại sao lại được điện hạ bổ nhiệm rồi?
Xảo Tình nghĩ mãi mà không rõ.
Cũng không cam tâm.
Minh Thù nhún vai: “Có thể là ta khá đẹp đẽ?”
“Ngươi không biết xấu hổ!”
“Biết rồi.” Minh Thù mỉm cười: “Không biết làm sao xinh đẹp a?”
“Ngươi...” Xảo Tình tức giận đến sắc mặt ửng đỏ, tựa hồ muốn cùng Minh Thù lý luận.
“Xảo Tình tỷ tỷ.” Cung nữ đằng sau giữ chặt Xảo Tình.
Xảo Tình hơi tỉnh táo một chút, nhìn chằm chằm Minh Thù nói: “Đừng tưởng rằng ngươi bây giờ có điện hạ làm chỗ dựa ngươi liền có thể làm mưa làm gió ở Đông cung, Đông cung này cũng không đơn giản như người nghĩ, chúng ta đi.”
Hai cung nữ đằng sau nhìn Minh Thù, vội vàng cúi đầu rồi đuổi theo Xảo Tình rời đi: “Xảo Tình tỷ tỷ, ngươi chậm một chút.”
“Xảo Tình tỷ tỷ.”
Xảo Tình đi đến cực nhanh.
Cô ta trực tiếp trở về phòng của mình, một cước đá vào ván cửa.
Âm thanh loảng xoảng làm hai cung nữ đuổi theo phía sau sững sờ trong chốc lát.
“Xảo Tình tỷ tỷ, ngươi đừng nóng giận.”
Xảo Tình phát tiết liền đạp mấy cái.
Xoay người nói với hai cung nữ: “Ta đã ở Đông cung bao lâu? Hiện tại điện hạ đều không cho ta bước vào tẩm điện nửa bước, nha đầu kia mới đến hôm qua liền lọt vào mắt điện hạ?”
“Xảo Tình tỷ tỷ...”
Hai cung nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
“Cũng không biết dùng biện pháp gì câu dẫn điện hạ, hồ ly tinh.”
Hai cung nữ ngươi một lời ta một lời an ủi Xảo Tình.
-
Minh Thù cả ngày đều không thấy Thái tử điện hạ, bất quá có người một lần nữa đến đưa quần áo cho cô, sắp xếp cho cô một gian phòng mới.
Gian phòng ở ngay bên cạnh tẩm điện của Thái tử điện hah, rõ ràng là hạ quyết tâm để cô hầu hạ hắn.
Minh Thù đi tìm Sở Linh Nhi, người đối diện đang cần cù chăm chỉ làm việc.
“Ngươi cùng Thái tử điện hạ là thế nào?” Sở Linh Nhi dành thời gian hỏi cô.
“Ta dự định tới giết hắn.”
Sở Linh Nhi giật mình, hoảng hồn vươn tay che miệng cô lại.
“Ngươi điên rồi, ở đây lại nói lời này.”
Minh Thù kéo tay cô ấy xuống, nhún nhún vai: “Hắn biết a.”
Sở Linh Nhi: “...”
Thái tử điện hạ biết?
Biết rồi còn điều người đến bên cạnh hầu hạ mình, còn là hầu hạ thân cận, cho cô cơ hội sao? Thái tử điện hạ cũng điên rồi?
“Ngươi... Cùng Thái tử điện hạ có thù sao?”
“Không có, làm sao có thể có thù.”
“Vậy tại sao ngươi muốn...”
“Hắn tiện miệng.”
“...”
Sở Linh Nhi biểu thị không hiểu.
“Thần Nguyệt, ngươi trốn ở chỗ này làm gì, Thái tử điện hạ trở về, bảo ngươi đến hầu hạ!” Xảo Tình đột nhiên xuất hiện, lạnh như băng thông báo cho cô.