Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1204: Chương 1204: Dư âm còn văng vẳng (2)




Minh Thù hiện tại có đồ ăn tuyệt đối không khó ở chung.

Cô ăn nhiều, chỉ là ăn nhiều đồ mình mua, đồ của người khác cô đều là có lễ phép chờ nhận lấy.

Nam sinh nướng thịt tên là Tương Nhạc, đám người này đều gọi hắn là Nhạc Nhạc, cách gọi cũng rất dễ nghe.

Trong trí nhớ của nguyên chủ chỉ nhận biết Tương Nhạc cùng người kia tên là Thành Tường.

Còn lại ba người kia chắc không cùng lớp.

“Nhạc Nhạc, đến đây nướng thịt nào.”Nam sinh lớn giọng hô một tiếng, người này tên là La Nghệ, nghe nói trong nhà muốn để hắn làm nghệ thuật, nhưng người này xem xét cũng không có khí chất làm nghệ thuật.

Đường Triết bên cạnh La Nghệ cũng gọi theo: “Nhạc Nhạc, tôi muốn ăn thịt, cậu đừng cho tôi ăn chay, thức ăn chay là Cát Tường.”

Thành Tường cấp tốc phản bác: “ Đại gia ngươi, lão tử mới không ăn chay.”

Người cuối cùng gõ bàn một cái, ngữ khí hơi nhạt nói: “Chú ý một chút, hoa khôi còn đang ở ngồi đây!”

Người này tên Lục Chiến, năm người nhóm này đều do hắn cầm đầu.

Thành Tường lập tức đem đĩa thịt vừa cầm lên đẩy tới trước mặt Minh Thù: “Tới tới tới, để hoa khôi của chúng ta dùng trước.”

“Cảm ơn.” Minh Thù lộ ra một nụ cười nhẹ.

Thành Tường đột nhiên có chút luống cuống gãi gãi đầu: “Không khách khí... Ha ha ha cái kia... nếu ngon cô ăn nhiều một chút, bao no bao no, chúng tôi mua rất nhiều, không đủ có thể mua thêm.”

La Nghệ cùng Đường Triết cười hì hì nháy mắt ra hiệu để Tương Nhạc tranh thủ thời gian nướng, Tương Nhạc tức giận chọi một bình dấm tới.

Nắp bình dấm không có đóng kỹ toàn đổ vào trên thân Đường Triết.

Đường Triết nhảy dựng lên bổ nhào vào Tường Nhạc.

Mấy nam sinh làm ầm ĩ một hồi lâu, Tương Nhạc đem đồ nướng mới nướng xong tới cũng ngồi xuống theo.

Lục Chiến ngồi một bên, ánh mắt từ trên người Minh Thù đảo qua, cầm trong tay một cây xiên chọc chọc trên bàn:

“Cậu cách xa tôi một chút, toàn thân đều làm mùi dấm.”

“Trách ai?”

Mắt thấy lại muốn đánh nhau, Lục Chiến đột nhiên hỏi mấy người bên cạnh: “Uống rượu sao?”

Mấy người khác làm như kẻ gian liếc lung tung: “Lão Vương đâu?”

Lục Chiến nhướng mày: “Lão Vương cùng lão sư lớp Anh Ngữ bên cạnh đi rồi, không rảnh quản chúng ta, yên tâm.”

Mấy người lại nhìn về phía Minh Thù đang ăn thịt nướng.

Minh Thù cho là bọn họ muốn đuổi mình đi, nhấc tay: “Tôi cũng uống.”

Đám người: “...”

Ghê gớm a!!!

Bọn hắn giống như phát hiện ra bí mật của hoa khôi.

Lục Chiến rời đi một lúc, thời điểm trở về trong tay có nhiều hơn hai bình nước khoáng, rõ ràng là âm mưu đã lâu.

“Hoa khôi uống thật sao?” Thời điểm rót rượu Tương Nhạc cẩn thận hỏi từng li từng tí.

“... Không uống tôi còn có thể ăn sao??” Minh Thù cầm một cây tăm hỏi.

“...”

“Được rồi.” Lục Chiến phất tay: “Hoa khôi xảy ra chuyện chúng ta không chịu nổi trách nhiệm.”

“Đúng vậy a, con gái đừng uống rượu.” Thành Tường phụ họa.

“Hoa khôi giúp chúng tôi giữ bí mật, không thì sẽ không cho cô ăn thịt nướng.” Đường Triết nháy mắt với Minh Thù.

Minh Thù ngoài miệng làm một động tác kéo khoá, nhu thuận đến không chịu được, mấy nam sinh nhìn đến mất hồn.

Lục Chiến gõ bàn một cái, mấy người mới ho khan vài tiếng, nhìn bầu trời nhìn bầu trời, nhìn xuống đất nhìn xuống đất.

Minh Thù an tĩnh ăn đồ ăn, mấy người còn lại không dám lớn tiếng ồn ào, có lẽ ngại Minh Thù nên nói chuyện cũng khắc chế, không nói lời thô tục.

“Tương Nhạc, các cậu còn dùng vỉ nướng sao?” Một nữ sinh đứng bên vỉ nướng, ánh mắt có chút hiếu kì rơi vào trên người Minh Thù.

Ý kia rất rõ ràng, đại khái chính là cô làm sao ở cùng một chỗ cùng đám người này.

“Tạm thời không cần.” Tương Nhạc đáp một tiếng.

“Cái kia có thể cho chúng tôi mượn dùng một chút không?”

Tương Nhạc nhìn huynh đệ nhà mình thấy không ai phản đối mới gật đầu: “Lát nữa chúng tôi còn muốn dùng, các cậu tranh thủ thời gian sử dụng xong đi.”

Nữ sinh đáp ứng, vỉ nướng dời được nên họ chỉ có thể mang đồ tới.

“Tang Âm làm sao cùng bọn họ ở cùng một chỗ?”

“Không biết a, lúc tôi tới cô ta chính là ở chỗ này...”

“Thật sự là kỳ quái...”

Tiếng thảo luận của các nữ sinh truyền tới cũng không có nhiều ác ý.

Nguyên chủ nhân duyên không tính là kém, cũng không được tốt lắm. Ý tứ này chính là, đôi với cô một là bạn học cùng lớp, không có bạn thân đặc biệt, cũng không có địch nhân

Đám người Tương Nhạc này nói xấu cũng không phải xấu, lớp học có chuyện gì gọi bọn hắn cũng sẽ hỗ trợ.

Nói không xấu nhưng cũng không phải học sinh tốt gì, thường xuyên gây chuyện thị phi.

Đương nhiên cái này không phải dùng thành tích để phân chia, thành tích của Tương Nhạc cũng không tệ lắm, mấy người này cũng chỉ có La Nghệ thành tích kém nhất.

Bọn họ hiếu kì chính là nguyên chủ làm sao lại cùng đám người này ngồi chung với nhau.

“Cái kia... Tương Nhạc, các cậu còn muốn nướng cái gì? Chúng tôi giúp các cậu nướng nhé?” Có thể là dùng vỉ nướng của Tương Nhạc, mấy nữ sinh đề nghị nhưng ý tứ không tốt lắm.

“Không cần.” Tưởng Nhạc nói: “Lát nữa chúng tôi tự nướng.”

“Vậy được rồi.”

Đĩa của Minh Thù đã thấy đáy, cô cắn cái xiên nhìn các nữ sinh bên kia, tựa hồ đang cân nhắc muốn thay đổi chiến đổi hay không.

Nhưng các nữ sinh cũng không cho cô cơ hội, bọn họ nướng xong liền cầm lấy đồ rời khỏi.

Ngay lúc bọn họ rời đi không lâu sau lại có mấy nữ sinh khác tới.

“Tương Nhạc, mượn vỉ nướng cậu dùng được chứ?”

Dẫn đầu là nữ sinh tóc búi cao, nói xong cũng tự mình tới dùng.

Mấy nữ sinh khác có chút chần chờ, nữ sinh tóc búi cao gọi bọn họ đem đồ tới, bọn họ mới tới gần.

Thần sắc Tương Nhạc hơi bất mãn, nhưng thân là nam sinh rộng lượng nên hắn kìm nén không có phát tác.

“Chỗ này tôi còn mang một chút đồ ăn vặt, Hoa khôi muốn ăn không?” Tương Nhạc kéo một cái túi bên cạnh qua đặt trên mặt bàn.

“Tôi nói chứ... Cậu mang theo lúc nào?” La Nghệ lớn giọng rống một tiếng.

“Thừa dịp lão Vương không chú ý, nhét vào khoang hành lý trong xe buýt.” Tương Nhạc hơi đắc ý.

Có ăn là được, Minh Thù không chê.

Mấy nam sinh lao nhao một trận, Lục Chiến chỉ ngẫu nhiên chen vào nói, bầu không khí coi như không tệ, chính là phía nữ sinh bên kia vẫn chưa dùng xong, thậm chí còn dọn lên cái bàn nhỏ bên cạnh.

Chủ đề nói qua nói lại, không biết làm sao lại vây quanh Minh Thù.

Thành Tường nói: “Hao khôi, trước kia nhìn ngươi rất lạnh lùng, tôi có chút sợ nói chuyện với cô.”

Minh Thù cắn miếng bánh bích quy: “Làm sao cậu biết tôi lạnh lùng?”

Thành Tường: “Cô cũng không để ý tới mọi người a!!”

Minh Thù: “Cậu không nói chuyện với tôi, làm sao cậu biết tôi không để ý tới mọi người?”

Nguyên chủ chỉ là không quá chủ động cùng người khác nói chuyện, nhưng người khác nói chuyện cùng cô, cô vẫn sẽ trả lời, thái độ có thể nói là hoà nhã.

Thành Tường trừng mắt, nhỏ giọng thầm thì: “Cô dạng như vậy, tôi cũng không dám.”

“Sợ đi.” Đường Triết nằm sấp trên bàn, mặt có chút đỏ: “Cát Tường một mực sợ, các cậu cũng không phải không biết.”

“Hoàng Hiểu Lộ cậu đừng quá đáng!”

Thanh âm của Tương Nhạc đột nhiên truyền tới.

Mọi người đồng thời nhìn sang hướng bên kia.

Tương Nhạc là nam sinh, đứng ở giữa một đám nữ sinh có chút ngột ngạt.

Hoàng Hiểu Lộ chính là nữ sinh tóc búi cao kia.

Cô ta quệt mồm: “Các cậu lại không dùng, chúng tôi liền dùng một chút, cậu nhỏ mọn như vậy làm cái gì.”

Tương Nhạc chống nạnh: “Cô hỏi qua tôi chưa? Làm sao cô biết tôi không cần?”

“Cậu lại không nói cậu muốn dùng.” Hoàng Hiểu Lộ lời lẽ hùng hổ: “ Cậu thân là nam sinh, cần phải tính toán chi li như thế cùng nữ sinh sao?”

“Những vật này là tôi mua, cô không có hỏi qua tôi liền cầm đi, như vậy là tôi tính toán chi li?”

“Có thể đáng giá mấy đồng tiền, tôi chỉ là lười đi mua.” Hoàng Hiểu Lộ nói: “Ghê gớm như vậy lát nữa tôi cầm tiền qua đưa cho cậu là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.