Tay Tương Nhạc run run xử lý vết thương cho Lục Chiến, mấy người còn lại sắc mặt khó coi hỗ trợ.
“Cái này làm sao xử lý, hay là đưa đến bệnh viện?”
“Nếu Chiến ca muốn đến bệnh viện đã sớm gọi 120.”
“Chiến ca sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?”
Một đám nam sinh đã lớn lúc này cũng sắp khóc, thật vất vả mới xử lý sạch sẽ những vết thương trên người Lục Chiến.
“Có bị nhiễm trùng không?”
“Không biết...”
Gian phòng bỗng nhiên an tĩnh lại.
Đám nam sinh im lặng đối mặt, bọn hắn không quên được cảm giác vừa tiến vào liền thấy một màn kia.
Chấn động, kinh hãi...
Minh Thù dựa vào cửa sổ, từ khe cửa sổ nhìn xuống dưới lầu.
Cô đột nhiên nói: “Tôi ra ngoài chút.”
“Cô đi đâu vậy?”
“Đói bụng, mua chút đồ ăn.” Minh Thù đi ra ngoài: “Các cậu chú ý nhiệt độ cơ thể hắn một chút, có thể phát sốt, vẫn là nên gọi 120 đi, lấy kỹ thuật của các cậu thật sự không cứu được hắn.”
Minh Thù trấn định, làm mấy làm sinh có chút mặc cảm.
Vừa rồi bọn họ bị doạ đến không biết phải làm sao, là cô chỉ huy bọn họ phải làm thế nào.
“Ồ được.”
Minh Thù rời phòng, mấy nam sinh đều tự tìm một chỗ ngồi xuống.
Bây giờ bọn họ mới có cơ hội dò xét bốn phía, gian phòng này rất nhiều thứ đều bị vải trắng bảo bọc, toàn là những lớp bụi dày đặc, có thể nhìn ra được đã lâu không có người ở.
Không biết qua bao lâu, Lục Chiến mới phát ra một thanh âm rất nhỏ.
“Chiến ca?”
“Chiến ca cậu thế nào rồi?”
Ánh mắt Lục Chiến mơ hồ, một lúc sau mới thấy rõ người trước mặt.
Mấu gương mặt chen nhau phóng to trước mặt hắn.
“Tại sao các cậu đều tới?” Hắn không phải nói Tương Nhạc đến một mình sao?
Bất quá nghĩ lại, mấy người kia thường xuyên dính nhau, thời điểm gọi điện thoại cũng đã dự liệu đến cục diện này.
Cho nên Lục Chiến cũng không kinh ngạc nhiều.
“Chiến ca rốt cục đã có chuyện gì xảy ra với cậu? Tại sao lại có nhiều vết thương như vậy, tôi xém chút cũng cho là cậu chết rồi, có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?”
“Không đi bệnh viện.” Lục Chiến lắc đầu: “Chỉ có các cậu tới, không có người khác chứ?”
“Ách... Âm Âm cũng tới, cô ấy l ra ngoài mua đồ ăn.”
Lục Chiến: “...”
Lục Chiến chờ được một lúc, Minh Thù mới mang theo một túi đồ ăn vặt trở về, trong tay cô cầm một cây côn rỉ sét đặt lên bàn cùng đồ ăn vặt.
“Gẫn chỗ của cậu thật nhiều chó hoang a.”
Lục Chiến nhìn chằm chằm Minh Thù, nửa ngày mới ừ một tiếng.
Lục Chiến đối mặt với vấn đề của bọn Tương Nhạc cũng trả lời qua loa.
Hắn bị thương thành cái dạng này cũng chỉ nói là cùng người khác đánh nhau, đối phương quá nhiều người.
Lục Chiến nói có chút đói, đem bốn con hàng đuổi ra ngoài đi mua đồ ăn, bởi vì nơi này lâu rồi không có người ở, đồ vật cũng không thể dùng, bọn hắn chỉ có thể thương lượng ra ngoài mua.
Gian phòng chỉ còn lại Minh Thù, cửa phòng không khoá, có thể nghe thấy tiếng thảo luận của đám người bên ngoài.
Minh Thù cầm đồ ăn vặt ngồi đối diện hắn: “Dị năng tinh thể là cậu trộm?
“Khục... Khục khục...” Lục Chiến bị sặc nước bọt, ho đến liên lụy tới vết thương trên người, trên trán Lục Chiến chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Ánh mắt Lục Chiến phức tạp nhìn Minh Thù: “Làm sao cô biết?”
Minh Thù ngữ khí tùy ý: “Tùy tiện đoán mò.”
Lục Chiến: “Đoán mò? Có thể một lần liền đoán đúng?”
Minh Thù gật đầu khoe khoang: “Chứng minh tôi lợi hại.”
Chuyện này cũng không khó đoán, chuyện quan trọng nhất của giới dị năng hiện tại chính là sự việc dị năng tinh thể, vết thương trên người Lục Chiến căn bản không phải do đánh nhau bình thường lưu lại.
Kia là do dị năng giả tạo ra.
Cô hoàn toàn dựa theo những việc trên đoán, không phải đoán mò a!!
Lục Chiến trầm mặc hồi lâu: “Cô đã biết, cô sẽ làm thế nào, nói cho cục quản lý dị năng, hay là muốn cướp dị năng tinh thể?”
Trạng thái của hắn bây giờ bất kể là thế nào đều không lạc quan.
Tay để bên người Lục Chiến có chút nắm chặt, bên ngoài là âm thanh ồn ào của bọn Tương Nhạc thêm mấy phần nhân khí trong căn phòng lạnh tanh.
Đáy mắt Lục Chiến hiện lên một tia ám sắc, hắn có chút buông tay ra.
Âm thanh mang theo ý cười của nữ sinh vang lên: “Tôi không có dị năng thì cướp làm gì? Về phần cục quản lý, tôi cùng bọn họ không có quan hệ, vì cái gì lại nói cho bọn họ biết? Bọn họ cũng không cho tôi đồ ăn vặt...”
Đáy lòng Lục Chiến chấn động một cái, nắm tay đều thả lòng toàn bộ.
“Nói đến, đám chó hoang bên dưới thật phiền toái, cậu phải trả thù lao cho tôi.”
Tầm mắt Lục Chiến rơi vào cây côn cô để trên bàn.
Nếu hắn nói không... Cô có phải là muốn dùng cái côn sắt này đánh chết hắn không?
Lục Chiến nói: “Coi như tôi thiếu cô.”
Mặc dù không biết cô có chủ ý gì, nhưng bây giờ nhiều thêm một người bạn so với hơn một kẻ địch sẽ tốt hơn.
Minh Thù đứng dậy đi ra ngoài, thời điểm ra tới cửa cô liền quay đầu: “Cậu có nghĩ tới cú điện thoại này của cậu sẽ làm bọn họ hôm nay không rời khỏi nơi này không?”
Lục Chiến không lên tiếng.
Nữ sinh đi ra khỏi phòng, Lục Chiến im lặng nhìn vật lơ lửng trong hư không.
Thanh âm bên ngoài đứt quãng truyền tới.
“Âm Âm... Cô bỏ xuống! Vừa mới mua về!”
“Không phải còn nhiều như vậy sao, ăn một chút.”
“Cô đã ăn hết một nửa còn nói là một chút sao?Cô là con gái đó, tại sao lại muốn ăn nhiều như vậy chứ?!”
Tôi ăn hoài không mập a.”
“May mắn khi chúng tôi là nam sinh, không thì cô sẽ bị đánh hội đồng đó!!!”
-
Minh Thù rất nhanh liền nghe nói cục quản lý dị năng bên kia đã tìm được tung tích dị năng tinh thể.
Ở trong tay một tổ chức dị năng.
Mà tổ chức dị năng này chính là tổ chức sai bảo Dịch Giảo Giảo trước kia.
Minh Thù có chút nghi hoặc, dị năng tinh thể không phải trong tay Lục Chiến sao?
Tại sao lại vào trong tay tổ chức dị năng kia?
Chẳng lẽ Lục Chiến là người của tổ chức kia?
Nếu là chuyện này tựa hồ có thể thuyết phục, hắn vì cái gì lại xuất hiện ở Sơn Hải Hội... Gián điệp sao!!
Bất quá đã để Lục Chiến đi trộm, vì sao lại muốn lợi dụng Dịch Giảo Giảo... Di chuyển lực chú ý sao?
Não Minh Thù vừa nghĩ ra được một vở kịch.
Lão đại cuả tổ chức này đầu óc rất tốt a!
“Tổ chức Hắc Báo này thật đáng sợ, tội danh của bọn họ viết vài trang giấy đều viết không hết, hiện tại dị năng tinh thể nằm trong tay bọn họ, không biết chừng sẽ xảy ra chuyện gì.”
Trang Mông Mông một bên xào rau một bên cùng Minh Thù phàn nàn.
Minh Thù dựa vào cửa, điểm chú ý không phải tội danh của tổ chức kia.
“Cô nói cái tổ chức kia tên gì?”
“Hắc Báo a, quả thực là làm bẩn lọai sinh vật Hắc Báo này!”
Trang Mông Mông tức giận thả một muỗng muối.
“Quá khinh người, mấu chốt là chúng ta còn không biết bọn hắn ở nơi nào, nếu bọn hắn dùng dị năng tinh thể làm ra chuyện xấu gì....”
Minh Thù cúi đầu nhìn điện thoại, bỏ qua cho Trang Mông Mông bởi vì tức giận đã thả xuống một muỗng muối.
Cô ấn mở vào một cái ảnh chân dung nào đó, cuối cùng mở giao diện trò chuyện ra ——
【 Đại huynh đệ: Hoan nghênh cô đến, Hắc Báo chúng tôi rất thích người có năng lực. 】
Không phải cô nhớ lầm, đại huynh đệ này chính là người của Hắc Báo.
-
Lúc ăn cơm, Minh Thù ăn một miếng liền nôn ra, đồng thời Trang Mông Mông cũng nôn.
Trang Mông Mông nhìn về phía Minh Thù: “... Hình như... Cho nhiều muối.”
“Không phải hình như.”
Trang Mông Mông: “...”
Dư Thâm từ trên lầu đi xuống nhìn hai người trông coi một bàn đồ ăn, đáy lòng vô cùng khó chịu.
Trang Mông Mông không có nhà sao?
Vì sao cứ phải muốn chạy tới nơi này!!
“Dư Thâm ca ca.” Minh Thù đột nhiên ngẩng đầu gọi hắn.
Dư Thâm đi tới.
Minh Thù đem trọn mâm đồ ăn đẩy tới, cười híp mắt nói: “Dư Thâm ca ca, mời anh ăn.”
Dư Thâm: “...”
Mặc dù rất chán ghét Trang Mông Mông, nhưng đồ ăn Trang Mông Mông làm quả thực hắn có thể ăn nhiều hơn một chút.
Thức ăn này nhìn vẫn được, mùi cũng rất thơm, không có hương vị gì kỳ quái.
Bất quá cô sẽ tốt bụng như vậy sao...
Trước kia cho tới bây giờ đều không có phần của hắn.
Khẳng định có quỷ!
Dư Thâm đưa thay sờ sờ đầu cô: “Âm Âm đói cứ ăn đi, anh vẫn chưa đói. Ông ngoại còn đang ở phòng thuốc chờ anh, anh đi lên trước.”
Dư Thâm hôn lên môi Minh Thù một cái liền xoay người lên lầu.