Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1184: Chương 1184: Gian hùng giữa đường (15)




“Ý của ngươi là bọn họ thực sự thích nhau?”

“Cũng không phải là không khả năng.” Phùng các lão nói.

“Các nàng đều là...” Nữ nhân.

“...”

Trong khoảng khắc hai người bàn bạc không đưa ra được kết luận gì, rốt cuộc là cấu kết hay là thực sự thích...

Thẩm Ngọc cắn răng nói: “Bất kể như thế nào, không thể để cho bọn họ ở cùng một chỗ!”

Dù nói thế nào Thẩm Sính cũng là nữ hoàng, nếu như nàng và thừa tướng ở cùng một chỗ, ai biết chuyện gì xảy ra.

Vì ngôi vị hoàng đế này của nàng, không thể để cho bọn họ ở cùng một chỗ.

“Thần ngược lại cho rằng có thể nhờ chuyện này...” Phùng các lão tiến đến bên tai Thẩm Ngọc nói nhỏ vài câu: “Ủng hộ thừa tướng như vậy, nói không chừng sẽ phản chiến.”

Thẩm Ngọc và Phùng các lão liếc nhau.

-

Minh Thù đi ra đại điện liền buông Thẩm Sính ra, Thẩm Sính không mặt mũi quấn vào người nàng: “Đại nhân, muốn ôm.”

Ôm cái đầu ngươi.

Trẫm tìm một chỗ không người đánh ngươi một trận trước.

Đã sớm muốn đánh ngươi rồi!

Minh Thù ngắm nhìn bốn phía, kéo về một nơi không người.

“Đại nhân, ngươi muốn hẹn hò với ta sao?”

“Câm miệng.”

Thẩm Sính ngoan ngoãn câm miệng, khi hắn bị đánh một trận, hắn đầu tiên là ngơ ngác sau đó cực nhanh giả vờ khóc cho Minh Thù thấy.

Khóc quá giả, Minh Thù không muốn để ý đến hắn.

Làm!

Trẫm nhìn ngươi tiếp tục làm!

“Đại nhân, khi nào ngươi cưới ta.” Thẩm Sính thấy Minh Thù không để ý tới hắn, lau nước mắt căn bản không tồn tại, từ dưới đất bò dậy kéo tay áo Minh Thù.

“Lừa gạt Thẩm Ngọc ngươi cũng tin sao?”

“...” Thẩm Sính nghẹn họng nhìn lại: “Ngươi... Trước đây ngươi đã đồng ý với ta.”

Nữ nhân này lại nói không giữ lời!

Cặn bã Thù chọc giận hắn: “Ta hối hận không được sao? Điện hạ, lòng người dễ thay đổi hiểu hay không?”

Thẩm Sính: “...”

Bà nó tên lừa gạt!

Nữ nhân quả nhiên đều là lừa gạt!

“Chết đói rồi, ta đi đây, ngươi tự hồi cung đi.”

Vừa rồi đánh nhau tiêu hao khá nhiều thể lực, Minh Thù lấy đồ ăn vặt trong người ra ăn an ủi, trực tiếp ném về phía Thẩm Sính.

Tên Thẩm Sính này...

Nhìn hành vi trước đây hắn giết thích khách, tuyệt đối không phải hiền lành gì cho nên không cần lo lắng.

Ừm! Hoàn toàn yên tâm!

Thẩm Sính không lên tiếng, Minh Thù đi một đoạn thấy hắn không theo kịp, cũng không có hành vi nguy hiểm gì hơi nghi ngờ.

Vì an toàn bản thân, Minh Thù quyết định lần sau không cho phép hắn vào nhà.

Minh Thù xuất cung không cho Cảnh Du đi theo, lúc đi bộ trên đường không ý thức đi tới hành cung của Bắc Việt quốc.

Đến cũng đến rồi...

Vào xem thử một chút xem đầu bếp của hành cung.

Vì vậy Minh Thù nghênh ngang đi vào.

Lạc Yến thay bộ quần áo đỏ, mặc thường phục đang uống trà, Minh Thù ngồi xuống ghế.

“Ta biết ngươi sẽ đến.”

Lạc Yến đặt chén trà xuống, khôi phục tình trạng rắn độc ngày thường.

Liên quan đến an toàn của Kỳ Ngự, nàng không có khả năng không coi trọng.

Trời ơi, xem ra, càng ngày hắn càng hiểu nàng.

Minh Thù liếc hắn: “Có gì ăn không?”

Lạc Yến: “...”

Lúc đợi ăn, Minh Thù ngồi yên mặc kệ Lạc Yến nói cái gì, nàng không nói một tiếng.

Lúc đồ ăn được dọn ra bàn, Lạc Yến nhìn nàng trực tiếp ăn, nhịn không được lên tiếng: “Này, ngươi không sợ ta hạ độc sao?”

“À, vậy ngươi lại phải tìm thật lâu.”

“...” Quá không đáng yêu rồi!

Minh Thù xoa xoa cái bụng cảm giác thoải mái một ít, lúc này mới vừa ăn vừa hỏi: “Trước ngươi nói vậy là ý gì?”

Lạc Yến ngồi bên kia, nén cười: “Ý trên mặt chữ, nếu như không ngừng dây dưa ở không gian này, cơ thể sẽ chịu không nổi.”

“Ngươi nói cho ta biết trước...” Minh Thù nhìn hắn: “Ta là cái gì?”

Lạc Yến: “...”

Minh Thù tiếp tục: “À đúng rồi, nhân vật hư cấu, còn đặc biệt là một nhân vật hư cấu thành tinh, sao ta có thể lại lợi hại như vậy chứ?”

Lạc Yến có chút hứng thú: “Sao ngươi không tin? Ta cảm thấy ta nói dối không vấn đề.”

Hắn đã dùng cách nói này lừa gạt không ít người, mà những người đó đều tin cả.

Duy nhất chỉ có nàng...

Từ lúc đầu đã không tin tưởng.

Đương nhiên xem ra từ lâu nay, nàng đúng là đặc biệt.

Minh Thù ăn điểm tâm, điểm tâm tan trong miệng, hương vị ngọt ngào lan tràn trong cổ họng.

Nàng bưng tách trà bên cạnh uống một hớp, chậm rãi hỏi: “Ta muốn hỏi, bối cảnh ngươi biết từ đâu?”

Bối cảnh? Lạc Yến suy tư, nàng nói là bối cảnh nhân vật hư cấu kia sao?

“Cái kia là ta...”

Lạc Yến ngửa cơ thể ra sau, hai tay vòng trước ngực: “Cho nên bây giờ chúng ta phải khai thành công bố đàm luận sao?”

Minh Thù mỉm cười: “Vậy phải xem thành ý của ngươi rồi.”

Lạc Yến nheo mắt lại: “Thành ý của ta?”

Khuôn mặt Minh Thù vô tội: “Dù sao bây giờ là ngươi muốn cầu xin ta.”

Lạc Yến: “Nữ nhân phải đáng yêu một chút mới được người khác yêu thích.”

Minh Thù kiến nghị: “Vậy ngươi làm ta trở thành nam nhân đi, ta cảm thấy làm nam chính cũng rất tốt.”

Lạc Yến: “...”

Lạc Yến nhìn chằm chằm Minh Thù, đáy lòng so sánh một chút, cuối cùng suy nghĩ rời khỏi nơi này chiếm ưu thế.

“Bối cảnh kia là do ta lấy được tư liệu.” Lạc Yến dừng một chút: “Tên của ngươi, thân phận, bối cảnh, đều ở trong tư liệu đó.”

“Quan tâm ta như vậy, có phải ngươi thầm mến ta hay không?”

Khóe miệng Lạc Yến nhếch lên, ánh sáng trong đôi mắt sáng lên: “Rất khó gặp được ngươi, ta càng muốn... nghiên cứu ngươi thật tốt.”

Minh Thù: “...” Tên thần kinh bị vây lại vẫn thần kinh, cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi nào.

Đầu ngón tay Minh Thù gõ trên bàn một cái: “Ngươi và Kỳ Ngự đến từ cùng một nơi? Chỗ nào? Các người muốn làm gì với ta?”

“Trời ơi, không phải ngươi rất thông minh sao? Ngươi đoán một chút xem...” Bản tính của tên thần kinh Lạc Yến nhịn không được lộ ra.

Minh Thù ném một cái mâm qua.

Cơ thể Lạc Yến né sang một bên cái mâm rơi xuống đất.

“Trời, sao Kỳ Ngự chịu được ngươi chứ.” Đầu ngón tay Lạc Yến búng vào bả vai một cái: “Hung dữ như vậy, không đáng yêu, không đáng yêu, quá không đáng yêu rồi.”

“Cho nên bây giờ ngươi vẫn độc thân cũng không phải không có lý do.”

“...”

Không nên dùng độc thân tới công kích người khác được không?

Độc thân thì sao!

Trêu chọc ngươi sao!

Lạc Yến trừng mắt nhìn Minh Thù: “Ngươi nói cho ta biết trước, ngươi từ đâu tới!”

Ánh mắt Minh Thù và Lạc Yến đấu nhau trong khoảng không, khí lưu vô hình giữa hai người bắt đầu khởi động, va chạm tạo thành pháo hoa kịch liệt.

“Ta cũng không vội, ngươi đã không muốn nói vậy hôm nào trò chuyện tiếp.” Minh Thù đứng dậy.

“Ta và Kỳ Ngự đến từ cục quản lý không gian.” Lạc Yến cắn răng nói.

Minh Thù liếc hắn một cái, lại chậm rãi trở về chỗ ngồi: “Thêm một phần điểm tâm.”

“Ăn ăn ăn ngươi chỉ biết ăn thôi, sao ngươi không mập chết vậy?”

“Xin lỗi, ăn không mập cũng không trách ta được.”

“...”

Rốt cuộc làm sao Kỳ Ngự chịu được nàng vậy?

Trở về phải cười nhạo hắn mới được!

Lạc Yến kêu người lên điểm tâm, hắn tiếp tục nói: “Còn ngươi... Bọn ta phát hiện không gian xuất hiện điều lạ thường, dẫn tới ngươi cũng lạ thường, nhiệm vụ của Kỳ Ngự hoặc là giết ngươi, hoặc là tiến công ngươi.”

Nói đến đây, Lạc Yến lại lộ ra chút hả hê: “Có phải rất thất vọng hay không? Từ lúc bắt đầu, hắn chưa hề thật lòng.”

Minh Thù không cử động: “Hắn thật lòng ta mới cảm thấy kỳ lạ.”

Lạc Yến: “...” Bà nó, sao mà suy nghĩ của người này kỳ lạ thế.

Nàng không tức giận sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.