“Ta rất rảnh rỗi sao?” Nàng chỉ muốn làm một gian hùng không cần lâm triều.
Minh Thù đột nhiên quay đầu: “Ngươi muốn ngồi vào vị trí kia sao?”
Thẩm Sính không hề nghĩ ngợi, lắc đầu: “Không muốn, ta chỉ muốn ở cùng đại nhân.”
Minh Thù: “...”
Chẳng có ý chí tiến thủ nào!
Trước khi Minh Thù xuất hiện, Thẩm Sính ước chừng là muốn.
Nhưng bây giờ...
Không quan trọng nữa.
Thành thân chỉ mới mấy ngày thế nhưng người hầu phủ thừa tướng đều biết, thừa tướng bọn họ và Thất điện hạ cứ như hình với bóng, tình cảm vô cùng tốt.
Tuy là bọn họ cũng không hiểu, tình cảm hai người này vì sao có thể tốt như vậy?
-
Về đêm.
Đã vào khung giờ cấm đi lại ban đêm, con đường vắng vẻ không có một bóng người.
Nhưng vào lúc này, một bóng người từ trên tường cao nhảy xuống, người kia dường như còn khiêng một người chuẩn bị băng qua con đường.
Nhưng vào lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân nhốn nháo, khôi giáp và binh khí cọ sát vào nhau vang lên tiếng “leng keng“.
Ánh lửa từ xa đến gần.
Bóng người kia có chút hoảng sợ, nhưng vì mang theo một người, có chút chật vật hướng phía trước di chuyển.
“Ở phía trước, đuổi theo!”
“Đừng để cho nàng ta chạy thoát!”
“Mau đuổi theo!”
“Đứng lại!”
Âm thanh hỗn loạn truyền đến, Ngự Lâm Quân cầm đuốc phía sau, rất nhanh đã vượt lên trước hai người kia bao vây bọn họ vào giữa.
Người đứng là một nữ nhân, ăn mặc y phục thích khách màu đen chỉ lộ ra một đôi mắt.
Người nàng ta mang theo nhìn qua không có ý thức, đang ở trạng thái hôn mê.
Ngự Lâm quân quát lớn một tiếng: “To gan, dám cướp đi Hoàng phu, thả Hoàng phu ra!”
Ánh mắt nữ nhân lạnh lùng quan sát người xung quanh, trong lòng cân nhắc khả năng mình xông ra được.
“Kẻ trộm nhanh buông tay chịu trói, ngày hôm nay ngươi chạy không thoát!”
Ngự Lâm quân cũng không phải chỉ nói không, bọn họ bắt đầu thu nhỏ vòng vây lại, nữ nhân có chút lo lắng.
Cuối cùng nàng cắn răng, quyết định mạo hiểm lao ra khỏi vòng vây.
Đao chém ở trên người máu tươi bắn ra nhưng nữ nhân không để ý tới, nàng ta chỉ thầm muốn mau mau xông đi ra ngoài.
Có rồi!
Nữ nhân từ điểm sơ hở đánh ra, ai biết Đoan Mộc Thư trong tay đột nhiên bị người từ phía sau níu lại, ám khí từ phía dưới đánh tới.
Nữ nhân kêu một tiếng quỳ xuống đất.
“Bảo vệ tốt Hoàng phu!”
Ngự Lâm quân đem Đoan Mộc Thư đoạt trở về, nữ nhân giãy dụa một chút, cuối cùng buông tha Đoan Mộc Thư mang theo thân thể bị thương liều mạng hướng một con đường khác bỏ chạy.
“Nhanh bắt lại nàng ta!”
Ngự Lâm quân đuổi theo ráo riết.
Lúc bọn họ đuổi tới một cái ngã ba, đột nhiên mất tung tích nữ nhân đó.
“Chia nhau đuổi theo!” Thủ lĩnh Ngự Lâm quân phất tay: “Các ngươi qua bên kia, còn lại theo ta.”
Chia binh hai đường, đội ngũ hướng bên phải chưa đuổi xa đã thấy một người loạng choạng từ bên khác đi tới.
“Ai đó?”
Người này không giống với người bọn họ đuổi theo cho nên Ngự Lâm quân gọi một tiếng.
Thế nhưng người bên kia như là không nghe thấy, tiếp tục đi về hướng ngược lại, Ngự Lâm quân lưỡng lự rồi mang theo đội ngũ chạy tới.
“Hiện tại đã cấm đi lại ban đêm, làm sao ngươi còn ở chỗ này? Vừa rồi có thấy một nữ nhân bị thương... Thừa tướng?”
“Ái chà, hơn nửa đêm các ngươi bắt trộm sao?”
Ngự Lâm quân trước bắt Minh Thù bị đánh thảm, bây giờ nhìn thấy nàng đã cảm thấy toàn thân đau nhức.
“Thừa Tướng, trễ như thế... người còn ở đây làm gì?” Buổi tối còn ra đây dọa người.
“Đi dạo không được sao?”
“...”
Ngự Lâm quân lau mồ hôi: “Thừa tướng vừa rồi có thấy người nào khả nghi không?”
Minh Thù đưa tay chỉ bọn họ.
Ngự Lâm quân: “...”
Bọn họ là Ngự Lâm quân trong cung, tại sao là người khả nghi?
“Thừa tướng, ban đêm không an toàn người vẫn là nhanh hồi phủ, thần xin được phép cáo lui trước.” Ngự Lâm quân nói xong, không đợi Minh Thù lên tiếng, dẫn đội ngũ vội vã hướng về trước đuổi theo.
Minh Thù xoay người thấy bọn họ rời đi cho đến khi ánh lửa biến mất, con đường một lần nữa rơi vào trong bóng tối, nàng mới nhìn về một hướng khác: “Đi rồi.”
Bên kia Lạc Yến đỡ Thẩm Sính đi ra, Minh Thù đi qua ôm tiểu yêu tinh nhà nàng: “Nhìn xem tên kia chết chưa.”
Lạc Yến nở nụ cười cứng ngắc: “Ngươi bây giờ còn ra lệnh cho ta?”
“Ngươi có còn muốn trở về hay không?”
Lạc Yến: “...”
Lạc Yến quay người trở về.
Minh Thù đưa tay sờ mặt của Thẩm Sính, hơi lạnh nàng cởi áo choàng ra bọc lấy Thẩm Sính trực tiếp ôm vào lòng.
Lạc Yến đỡ một nữ nhân đi ra, chính là người đang bị ngự lâm quân đuổi theo đằng trước.
“Chết chưa? Chết rồi thì ném đi.”
Lạc Yến nói: “Còn thở, bị một nhát đao?”
“Ngươi chém à?”
“Nếu như ta bị người ta phát hiện ở chỗ này giết người, sẽ bị cho rằng ý đồ bất chính.” Lạc Yến nhìn về phía Minh Thù: “Ngươi là thừa tướng, ngươi làm đi.”
“Trụ cột nước nhà không giết người.”
Lạc Yến như là bị chọc cười, ban đêm yên tĩnh, tiếng cười của hắn rất kỳ quái: “Ta không nhìn ra ngươi còn kiên trì như vậy, ngươi đến cùng là vì cái gì?”
Một người suốt ngày chỉ dùng nắm đấm nói đạo lý, lại nói không giết người.
Nếu như không phải từng gặp nàng cũng không ra tay giết người, trình độ cao nhất chính là đem người ta dìm khiến cho họ không ngóc đầu lên nổi, nếu không... hắn đều cảm thấy những lời này là lời nói dối trắng trợn.
“Vì hòa bình.”
“...” Có bệnh à.
Mà lúc này nữ nhân bị bọn họ bàn bạc có nên chém một đao hay không, cũng cảm giác mình gặp kẻ bị bệnh thần kinh.
Nàng ta đã không còn sức lực để chạy.
Vừa rồi dường như nghe những người này gọi nàng...
Thừa tướng!
Phượng Kỳ quốc chỉ có một thừa tướng!
Nữ nhân chật vật ngẩng đầu nhìn về phía Minh Thù: “Thừa tướng... ngươi là Cảnh Sắt sao?”
“Ừm?”
“Ta là Thẩm Ngôn.” Nữ nhân đột nhiên có chút kích động: “Ta là Thẩm Ngôn đó, thừa tướng...”
Có thể là dùng sức quá mạnh nên liền ngất đi.
Lạc Yến sợ lui về bên cạnh, nữ nhân trực tiếp ngã xuống đất.
Minh Thù nếu không phải là trong tay ôm tiểu yêu tinh, đoán chừng là sẽ xông tới.
-
Lạc Yến có mua một căn nhà ở Hoàng thành.
Lúc Thẩm Ngôn tỉnh lại lần nữa, nàng đã nằm trên một cái giường, Minh Thù ngồi trên ghế trong tay đang tung một loại quả.
Thấy nàng ta tỉnh lại, nàng một phát cầm trái đó lên, bỏ vào trong miệng cắn một miếng: “Cảm giác thế nào?”
Thẩm Ngôn cảm giác trên người mình đã được tắm rửa qua, ngay cả y phục đều đã được thay.
“Thừa tướng...”
Thẩm Ngôn giọng khàn khàn, cổ họng khô rát dường như không có một chút nước bọt nào.
Minh Thù rót cốc nước đưa cho nàng ta, Thẩm Ngôn đón lấy thế nhưng không có sức lực.
Minh Thù cắn trái cây, đỡ nàng ta ngồi dậy để cho nàng ta cầm vững cái bát.
Thẩm Ngôn khó nhọc uống xong một chén nước, cả người cứ như được cứu rỗi.
“Cảm tạ thừa tướng.” Thẩm Ngôn sắc mặt ảm đạm: “Tối hôm nay... nếu không phải là gặp được thừa tướng, chỉ sợ bây giờ ta đã bị bắt.”
Minh Thù quan sát nàng ta: “Ngự Lâm quân truy đuổi ngươi làm cái gì?”
Thấy bộ dạng những Ngự Lâm quân kia, không giống như là phát hiện nàng là Thẩm Ngôn, cho nên hẳn không phải là vì thân phận của nàng.
Thẩm Ngôn liếm cánh môi khô khốc, không lên tiếng.
Trước nàng kích động bại lộ thân phận của mình, Thẩm Ngôn giờ cũng là có chút hối hận, nàng căn bản không biết trong hoàng thành này còn có thể tin tưởng người nào.
Nàng rời hoàng thành lâu như vậy, thừa tướng và Thẩm Ngọc có phải đã thông đồng làm bậy hay không?
Giờ nàng ở nơi nào, nàng an toàn sao? Đoan Mộc Thư thế nào rồi?
Nàng thiếu chút nữa đã có thể cứu Đoan Mộc Thư ra.
Thiếu chút nữa...
Các câu hỏi tràn ngập trong đầu Thẩm Ngôn, khiến thần kinh nàng đau lên từng cơn, đau đến cả người lúc này cũng co rúm lại.