“Đại nhân…”
Minh Thù rất sợ Cảnh Du, có việc gì không ưng ý là lập tức làm ầm lên, có chuyện không thể từ từ nói chuyện sao, cần gì phải ồn ào.
Minh Thù vùi đầu vào trong ngực Thẩm Sính, dụi qua dụi lại một lúc lâu, lúc cánh cửa sắp bị đập hỏng đến nơi nàng mới hôn Thẩm Sính một cái, mặc y phục đi mở cửa.
“Làm cái gì...” Minh Thù dựa vào cửa: “Có người nào trộm bữa sáng của ta sao?”
Vẻ mặt Cảnh Du nghiêm túc: “Tống tướng quân chết rồi.”
“Chỉ là việc này?”
Cảnh Du đã quen với thái độ chẳng thèm để ý này của Minh Thù nói tiếp: “Lúc Tống tướng quân chết đã viết tên của người.”
Minh Thù: “...”
-
Tống tướng quân là anh hùng của Phượng Kỳ quốc, trăm họ đều kính yêu.
Được tôn xưng là Phượng Kỳ thủ hộ tướng quân.
Sáng sớm hôm nay Tống tướng quân được phát hiện đã chết trong thư phòng, bên cạnh là hai chữ được viết bằng máu.
Chữ Cảnh rất rõ ràng, nhưng chữ Sắt (瑟), chỉ kịp viết hai chữ Vương (王) bên trên, không kịp viết phần dưới.
Thế nhưng rất rõ ràng, người khác vừa nhìn đều đoán ra được là chữ Cảnh Sắt.
Tống tướng quân chết khiến cho nhân dân oán thán, yêu cầu quan phủ tìm bắt hung thủ để đền mạng cho Tống tướng quân.
Bên ngoài phủ thừa tướng, cả ngày đều bị ném trứng thối rau nát lên cửa chính.
“Đại nhân...” Hai ngày nay Cảnh Du buồn phiền đến mức tóc bị nắm chặt đứt mất mấy túm.
Minh Thù lại vẫn nhàn nhã ăn điểm tâm, uống trà.
“Ngươi gấp cái gì, gấp gáp có thể rửa sạch tội danh của ta không? Gặp chuyện phải tỉnh táo, gấp gáp chỉ khiến cho sự việc càng ngày càng trở nên phức tạp...”
Minh Thù bày tỏ nàng nguyện ý đổ vỏ!
Giải thích cái gì mà giải thích!
Nếu không phải là Cảnh Du suốt ngày trông coi nàng, nàng muốn đi ra ngoài hét lên hai tiếng: Đúng! Không sai! Chính là trẫm làm! Trụ cột nước nhà của các ngươi làm!
“Chúng ta cũng không thể không làm gì!” Lẽ nào cứ nhìn người dân tức giận, vây quanh ở bên ngoài?
Yêu cầu đại nhân đền mạng cho Tống tướng quân?
Tống tướng quân căn bản không phải đại nhân giết!
Đại Lý Tự điều tra việc này lại không cho phép bọn họ nhúng tay vào, nếu như không phải ngại hậu quả việc Minh Thù sẽ ra tay, đoán chừng bọn họ đã sớm tới phủ thừa tướng bắt người rồi.
Cảnh Du đi lại trước mặt Minh Thù, không dừng được: “Chuyện này chính là vu oan hãm hại!”
Minh Thù vỗ ghế bên cạnh: “Ngươi có muốn ngồi xuống để phân tích không?”
“Đại nhân?”
“Haiz.”
“...”
Minh Thù cười: “Cảnh Du, ta muốn chính là như vậy, bọn họ nghĩ chính là ta giết mới tốt.”
“Đại nhân?” Cảnh Du nhíu mày: “Chuyện này rất nghiêm trọng, người xem người dân ở bên ngoài, bây giờ đều hận không thể giết được người.”
“Đây là con đường gian hùng phải đi qua.”
“...” Đại nhân từ lúc nào lại say mê nhân vật gian hùng này như vậy?
Cảnh Du nói không có tác dụng gì, nàng chạy đi tìm Thẩm Sính.
Thẩm Sính nói sẽ có tác dụng!
-
Thẩm Sính ngồi vào bên cạnh Minh Thù: “Đại nhân.”
“Cảnh Du bảo ngươi tới?” Lòng Cảnh Du luôn hướng về nàng, nhưng cách giải quyết của Minh Thù nàng không chịu nghe.
Thẩm Sính tới gần, cuối cùng ôm lấy Minh Thù, Minh Thù đổi đồ ăn vặt sang tay bên kia ôm lấy hắn.
“Đại nhân, nàng cảm thấy Tống tướng quân chết đơn giản chỉ là để vu oan cho nàng sao?”
“Có mục đích gì quan trọng nữa sao?” Trẫm cũng không quan tâm đến việc này.
“Trên tay Tống tướng quân nắm binh quyền, lúc này quan trọng nhất chính là binh quyền, Tống tướng quân chết chắc chắn có âm mưu.”
“Ngươi muốn nói cái gì?”
Thẩm Sính: “...”
Nàng rốt cuộc là giả vờ không hiểu hay là thực sự không hiểu?
Thẩm Sính cảm thấy là nàng đang giả bộ, nàng làm sao có thể không hiểu được.
“Binh phù của Tống tướng quân, bây giờ đang ở trên tay người nào.”
Có rất nhiều thời điểm, chỉ nhận thức binh phù.
Chỉ cần có binh phù, chỉ cần lấy bừa một cái cớ không quá ngu ngốc, chín mươi chín phần trăm có thể điều động được quân đội.
Minh Thù phiền muộn, muốn làm một nhân vật phản diện không có trí thông minh sao lại khó khăn như vậy!
Nàng đã muốn yên lặng làm một gian hùng đổ vỏ.
Phản diện không phải đều là không có chỉ số thông minh sao?
Minh Thù nhặt chỉ số thông minh về: “Ngươi nghi ngờ Thẩm Ngọc?”
Thẩm Sính lắc đầu: “Tống tướng quân mặc dù không đứng về phía Thẩm Ngọc, nhưng nếu như Thẩm Ngọc gặp nạn, nàng ta chắc chắn sẽ giúp đỡ Thẩm Ngọc. Thẩm Ngọc không cần thiết phải có ý định giết nàng ta.”
“Không phải là vì vu oan cho ta sao?” Minh Thù tự tin: “Muốn vu oan ta, không đổ máu làm sao có thể.”
Vừa có được binh quyền, vừa có thể vu oan.
Thẩm Sính bóp hông Minh Thù.
“Có phải gần đây ta dung túng cho ngươi quá, nên ngươi cũng dám động thủ với ta? “
Thẩm Sính ngửa đầu: “Nàng hôn đi.”
Minh Thù: “...”
Tiểu yêu tinh này cũng không theo lẽ bình thường nữa rồi!
Minh Thù nghiêm túc vài phần: “Người giết Tống tướng quân, nếu như là vì binh quyền hoàn toàn không cần thiết vu oan cho ta, chứng minh ta còn có tác dụng khác... Chẳng hạn như gây nên hỗn loạn.”
Bây giờ sự chú ý của mọi người đều tập chung vào phủ thừa tướng.
Mà nàng bị vây ở phủ thừa tướng, thế lực đứng về phe thừa tướng tất nhiên cũng phải chịu ảnh hưởng.
Như vậy nếu có người muốn làm cái gì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Minh Thù sờ cằm: “Có người muốn đánh hoàng thành sao?”
Đáy mắt Thẩm Sính hiện lên ý cười, hắn biết nàng rất thông minh mà.
-
Minh Thù bảo người đi tìm Lạc Yến vẫn còn ở trong thành.
Lạc Yến cố sức leo tường vào trong.
Lạc Yến kỳ lạ: “Làm gì vậy? Phủ thừa tướng của ngươi sao giống như chợ bán rau trứng vậy, đi vào còn phải trèo tường vào nữa.”
“Ngươi dám đi vào theo lối cửa chính sao?”
Lạc Yến: “...”
Lạc Yến liếc nhìn xung quanh một vòng không nhìn thấy Thẩm Sính, hắn đột nhiên cười nói: “Có phải ngươi lén hắn cùng ta hẹn hò không? Ngươi nói, nếu như hắn biết... “
“Ta sẽ giúp hắn đánh chết ngươi, ngươi yên tâm.”
“...”
Lạc Yến lấy lại nụ cười thần kinh: “Tìm ta có chuyện gì.”
“Tống tướng quân là do ngươi giết?”
“Tống tướng quân?” Lạc Yến nghĩ lại: “Chưa từng giết, ta rất bận, làm gì có thời giờ đi giết người, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi giống nhau sao?”
Liên tiếp hai lần đều thất bại, Lạc Yến gần đây đều đang nghiên cứu việc này.
“Ta còn tưởng rằng Bắc Việt các ngươi chuẩn bị đánh chiếm hoàng thành.”
Lạc Yến: “...”
Đột nhiên bị hoài nghi Lạc Yến hơi ngơ ngác, có điều rất nhanh thì làm rõ chân tướng.
Thế nhưng...
“Việc này có phải là bọn họ làm hay không ta không biết, phải trở về hỏi xem đã.”
Hắn theo sứ thần tới đây hoàn toàn là vì Kỳ Ngự.
Có điều hắn ở lại, đoàn sứ thần sau khi hoàn thành việc giao tiếp với Phượng Kỳ quốc cũng không ai rời đi.
Hắn lại không quản lý mọi việc, đoàn sứ thần đang làm cái gì, hắn không hỏi bọn họ đương nhiên cũng sẽ không nói.
Cho nên Lạc Yến thực sự không rõ lắm, chuyện này không phải là việc của hắn.
Minh Thù bày tỏ bội phục: “Hoàng tử như ngươi làm cũng đủ rồi!”
Tên thần kinh cười rộ lên: “Ta muốn nắm giữ một quốc gia, không cần phiền phức như vậy.”
“Ngươi lại thích nói quá.”
Bây giờ ngay cả một tiểu yêu tinh cũng không giải quyết được, còn thổi phồng mình có thể nắm giữ cả một quốc gia.
Trâu cũng bị thổi phồng đến mang thai.
Lạc Yến cười một tiếng, xoay người trèo tường rời đi.
Nhảy ra khỏi tường Lạc Yến phủi phủi tay.
Hắn quay đầu nhìn tường vây xung quanh cảm thấy thần kỳ, hắn lại có thể cùng nữ nhân này nói chuyện như vậy.
Trên người nàng...
Không có một chút địch ý nào, cảm giác dường như những việc lúc trước hắn làm nàng đã hoàn toàn quên mất.
Không...
Nàng tuyệt đối chưa quên.
Nếu hắn nghĩ như vậy, lần sau gặp chắc chắn sẽ thua thiệt.
Nàng dường như rất ít lộ ra địch ý với người khác, tất cả đều bị nàng che dấu.
Lạc Yến đột nhiên cảm thấy có điểm đáng sợ.