Minh Thù không ngờ Hài Hòa Hiệu lại hèn như vậy.
Lần này nàng đã có nhận thức mới đối với Hài Hòa Hiệu.
“Thừa tướng, ngươi muốn tạo phản sao?”
Thẩm Ngọc thấy Minh Thù nửa ngày không có động tĩnh, giận tím mặt giọng nói sắc bén: “Trẫm vốn định tin tưởng ngươi, nhưng ngươi đây là thái độ gì? Trong mắt ngươi còn có trẫm không!”
Minh Thù nhìn Thẩm Ngọc phía trên, làm gian hùng không phải là đối nghịch với đám triều thần này, tức chết bọn họ sao?
Trẫm có thể!
Minh Thù nói giọng ôn hòa: “Bệ hạ, trong mắt ta đương nhiên là có người.”
Thẩm Ngọc: “...”
Đột nhiên cảm thấy phía sau lưng phát lạnh là xảy ra chuyện gì?
Thẩm Ngọc phát hiện nàng có chút sợ đối mặt với ánh mắt của nàng ta, nhưng nàng là nữ hoàng!
Thẩm Ngọc bình tĩnh một chút, ánh mắt sắc bén chống lại ánh mắt Minh Thù, nhưng hầu như tầm mắt người này đều là ý cười, như gió mát phấp phới qua mặt hồ trong suốt.
“Thừa tướng ngươi làm càn, bất chấp vương pháp!” Phùng các lão bên cạnh nhịn không được: “Bệ hạ, thừa tướng nói năng lỗ mãng, đúng thật đại nghịch bất đạo, cần phải nghiêm trị.”
Có người đứng ra khiển trách Minh Thù, rõ ràng sắc mặt Thẩm Ngọc tốt hơn một ít, cũng theo bậc thang đi xuống: “Thừa tướng, ngươi tạm giải thích với trẫm chuyện này một chút đây là chuyện gì, trẫm tin tưởng ngươi không thông đồng với địch bán nước.”
“Thông đồng với địch bán nước” năm chữ vừa phát ra, đại thần phía dưới đều ngơ ngác.
Không phải thừa tướng mới vừa đánh thắng trận sao, làm sao có thể thông đồng với địch bán nước? Hơn nữa thừa tướng làm sao có thể phản quốc?
Tuy là gần đây thừa tướng và nữ hoàng có chút không hòa thuận, nhưng cũng không đến nỗi làm phản chứ?
Các loại ánh mắt phức tạp liếc trên người Minh Thù.
Thẩm Ngọc thoả mãn với kết quả lời nói của nàng.
Hiện tại không vội.
Lập tức có thể định tội của nàng ta.
Nàng nghe nữ nhân phía dưới nói giọng nhỏ nhẹ: “Bệ hạ còn chưa đọc ta nghe nội dung của bức thư đó.”
Thẩm Ngọc híp mắt, nháy mắt với nữ quan một cái, nữ quan đem lá thư này chuyển đến bàn nhỏ trước mặt Minh Thù.
Nội dung bức thư là một kế hoạch tác chiến viết cho trận doanh của địch, phía sau còn có kèm bản đồ sơ lược.
Chữ viết giống với nguyên chủ.
Thế nhưng trong trí nhớ nguyên chủ, nàng chưa từng viết qua vật như vậy.
Rõ ràng là Thẩm Ngọc làm giả.
Minh Thù từ lúc bắt đầu đến khi xem xong, biểu cảm cũng không có thay đổi gì, làm cho Thẩm Ngọc có chút đoán không ra.
Nàng và Phùng các lão liếc nhau, Phùng các lão nháy mắt với nữ quan.
Nữ quan lại chuyển bức thư cho đại thần khác.
“Đây là chữ của thừa tướng...”
“Làm sao thừa tướng có thể thông đồng với địch phản quốc, ta không tin, cái này nhất định là có kẻ vu oan.”
“Tống tướng quân, ngươi nói xem, kế hoạch này có phải giả hay không?”
Tống tướng quân, người bị điểm tên lần này chính là một tướng quân dẫn đầu khác ngoài nguyên chủ.
Tống tướng quân liếc mắt nhìn Minh Thù: “Đúng thật là bố cục kế hoạch của chúng ta, lúc đó vì đánh thắng trận này, còn bày không ít nghi trận... Thế nhưng trong thư này là kế hoạch hoàn chỉnh.”
Lời này vừa nói ra, đại điện rơi vào yên tĩnh quái dị.
Trong phút chốc, Thẩm Ngọc đánh vỡ im lặng: “Thừa tướng, ngươi có cái gì muốn giải thích không?”
Minh Thù khẽ cười một tiếng: “Một phong thư mà thôi, sao có thể chứng minh là của ta?”
Mắt Thẩm Ngọc híp lại: “Chẳng lẽ bút tích trong lá thư không phải là thừa tướng?”
Minh Thù: “Bắt chước chữ viết người khác không phải việc khó gì, ai biết cái này có phải có người vu oan hãm hại ta hay không.”
Lý đại nhân người trình thư lên lập tức dập đầu: “Bẩm bệ hạ, vi thần có nhân chứng.”
Thẩm Ngọc: “Cho vào.”
Minh Thù vẫn cười như cũ đáy lòng Thẩm Ngọc có chút bất an, nhưng kế hoạch hôm nay nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng sẽ không có sơ suất gì.
Sẽ không có sơ suất gì.
Thẩm Ngọc tự an ủi trong lòng.
Ai bảo nàng ta không làm việc cho nàng, nếu như nàng ta đứng về phía nàng, nàng ta vẫn là thừa tướng đại nhân dưới một người trên ngàn người.
Cảnh Sắt, tất cả những điều này đều là ngươi tự chuốc lấy.
Một lát sau thì nhân chứng được dẫn đến, có thể là chưa thấy qua tình cảnh như vậy, rên lên một tiếng run cầm cập quỳ xuống đất.
Lý đại nhân: “Bệ hạ, phong thư này do người này giao cho vi thần, nàng là thân tín của thừa tướng, thừa tướng đã kêu nàng đi truyền tin, nàng ta sợ cho nên không đưa thư đi. Nếu như thư này rơi vào tay địch, hậu quả khó mà lường được.”
Thẩm Ngọc nhìn nhân chứng: “Phong thư này là ngươi tố giác chứng minh thừa tướng thông đồng với địch phản quốc, thành thật trả lời.”
Nhân chứng quỳ trên mặt đất, cúi đầu xuống mặt đất lạnh như băng.
“Tôi...” Giọng nói của nhân chứng yếu ớt, thế nhưng trong đại điện cây kim rơi cũng nghe tiếng, nên tất cả mọi người có thể nghe: “Tôi... không biết, bệ hạ tha mạng, tôi không có giao thư gì cho Lý đại nhân cả.”
Thẩm Ngọc và Phùng các lão, kể cả Lý đại nhân người bẩm báo cũng biến đổi sắc mặt.
Sao không giống như lời đã bàn vậy?
“To gan! Nhìn rõ đây là Càn Khôn điện, ngồi trên điện là bệ hạ ngươi không phải sợ, nói sự thật đi bệ hạ sẽ vì ngươi làm chủ không ai dám hại ngươi.”
Phùng các lão đe dọa trước, dụ dỗ sau.
Nhân chứng khóc nức nở: “Bệ hạ, tôi đây thực sự không có giao thư gì cho Lý đại nhân.”
Lý đại nhân biểu cảm tái nhợt, quay đầu trừng mắt nhân chứng: “Ngươi... cái này rõ ràng chính ngươi giao cho ta, sao bây giờ trở mặt rồi?”
Nàng liếc mắt nhìn Minh Thù vẫn như cũ ngồi đó, cắn răng nói: “Ngươi cần phải hiểu rõ, lừa dối bệ hạ sẽ liên luỵ cửu tộc.”
Thẩm Ngọc vịn chặt tay vào long ỷ: “Ngươi không phải sợ trẫm sẽ làm chủ cho ngươi, chỉ cần ngươi nói ra sự thật, trẫm sẽ không truy cứu trách nhiệm của ngươi. Thế nhưng, nếu như ngươi dám lừa gạt trẫm, tội khi quân ngươi nên cân nhắc một chút.”
Tựa như nhân chứng bị hù sợ, liên tiếp dập đầu: “Bệ hạ minh giám là vị đại nhân này kêu tôi nói xấu thừa tướng đại nhân, tôi thấy tiền liền sáng mắt, bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng...”
Vốn tưởng rằng nhân chứng sẽ chỉ ra Minh Thù, nhưng nghe được phân nửa móng tay Thẩm Ngọc suýt chút nữa bị cắt đứt trên long ỷ.
Sự xoay ngược này làm cho tất cả mọi người trên đại điện đều trở tay không kịp.
Tại sao lại là Lý đại nhân nói xấu thừa tướng rồi?
Trán Lý đại nhân nổi đầy gân xanh: “Ngươi nói bậy cái gì vậy, ta giật dây ngươi nói xấu thừa tướng lúc nào? Rõ ràng là ngươi đem thư tới tố giác thừa tướng.”
Nhân chứng liên tục lắc đầu: “Không có, tôi không có... tôi không muốn bị mất đầu, mọi lời tôi nói đều là sự thật.”
Cảm nhận được lửa giận của người phía trên, lòng bàn tay Lý đại nhân chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nàng cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy, rõ ràng đều bàn bạc xong rồi.
Lúc đầu bọn họ định sắp xếp người của chính mình, nhưng đây lại không đáng tin cậy bằng người thân tín bên cạnh thừa tướng.
Ai biết người này vừa bước vào cửa, nhân chứng đã cắn ngược lại bọn họ một phát.
“Cảnh Sắt, có phải là ngươi uy hiếp nàng hay không?”
Lý đại nhân quay đầu trừng mắt Minh Thù.
Minh Thù chống khuỷu tay trên mặt bàn, ngồi vô cùng không có có hình tượng: “Ta còn chưa nói gì với nhân chứng của các ngươi, làm sao uy hiếp nàng?”
Ngô Anh quỳ gối phía trước nàng, ngay cả cơ hội trao đổi ánh mắt cũng không có.
Mà toàn bộ quá trình Minh Thù cũng không nói câu nào, câu uy hiếp này của Lý đại nhân không đúng lắm.
Lý đại nhân gấp đến độ trên trán đều là mồ hôi lạnh: “Bệ hạ, nàng ta nói bậy, thư này chính nàng ta đưa cho vi thần, nếu không... làm sao vi thần biết cặn kẽ kế hoạch hành quân như vậy.”
Minh Thù dõng dạc nói tiếp: “Ai biết có phải ngươi sắp xếp nội gián bên cạnh ta hay không.”