Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 589: Chương 589: Giới thượng lưu thật phức tạp (13)




Triệu Dương buông Tưởng Hàm ra, cô đâm lao phải theo lao, trên trán đã có mồ hôi chảy xuống, cô nắm thật chặt cánh tay Triệu Dương móng tay bấm vào cánh tay Triệu Dương cũng không biết.

Triệu Dương hơi kinh ngạc nhìn về phía Tưởng Hàm, hắn lại nhìn đám người Minh Thù, miệng hơi há ra đến nửa ngày cũng không nói ra lời.

“Tưởng Hàm tiểu thư, vì sao không dám lấy vòng tay ra?”

Minh Thù cười nhẹ: “Bởi vì vòng tay là giả sao?”

Đôi mắt Tưởng Hàm co rút lại: “Cô đừng nói nhảm, vòng tay Triệu Dương tặng cho tôi giả thế nào được?”

“Triệu Dương tặng cho cô đương nhiên là thật.” Dương Dương lạnh lùng lên tiếng: “Nhưng vòng cô làm rơi vỡ có phải là giả không thì chưa biết được.”

Dương Dương không phải là người kiên nhẫn thấy Tưởng Hàm mãi không lấy vòng tay ra liền tự mình ra tay, cố gắng lấy vòng tay trong tay Tưởng Hàm.

Tưởng Hàm vốn đang thấp thỏm không yên, Dương Dương cứ như thế ra tay, cô không phòng bị lúc kịp phản ứng lại Dương Dương đã túm được cánh tay của cô.

Tưởng Hàm theo bản năng giơ tay lên định đánh Dương Dương, tay cô vừa mới vung lên cổ tay liền bị người ta tóm lấy, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng chụp lấy cổ tay cô, một chút sức lực cô cũng không thể sử dụng được.

Cô nhìn theo cánh tay kia, đối mặt với cô là một một khuôn mặt nở nụ cười nhẹ nhàng, đôi mắt cũng đầy ý cười phảng phất có hơi ấm từ trên người cô ấy tỏa ra, cảnh sắc xung quanh cũng bắt đầu trở nên hiền hòa.

Dương Dương nhân cơ hội này kéo tay cô ra, vòng tay trong tay Tưởng Hàm lộ ra.

“Phương Thất, cậu xem đi.”

Dương Dương cầm mẩu vòng ngọc đưa cho Phương Thất, nhà Phương Thất kinh doanh đá quý nhìn đá quý cũng giống như thấy quần áo mặc thường ngày, mưa dầm thấm lâu phân biệt rõ thật giả không phải là vấn dề.

Tưởng Hàm chợt lấy lại tinh thần muốn cướp miếng ngọc về, tiếc là đã muộn ngọc đã đến tay Phương Thất.

Tưởng Hàm hoảng hốt bồn chồn đầu óc ong ong, hoàn toàn không nghe thấy người trước mặt đang nói gì nữa.

“Hàm Hàm!”

Triệu Dương giật mình gọi, đỡ lấy Tưởng Hàm vừa ngất đi, vẫn là khuôn mặt khẩn trương thậm chí không để ý tới Phương Thất cứ thế mang Tưởng Hàm rời đi.

Phương Thất nhún vai, vung văng mẩu ngọc trong tay: “Cái này là giả.”

“Mẹ nó!” Dương Dương bực mình chửi tục.

Phương Thất và Minh Thù liếc nhau, lại cẩn thận liếc nhìn Y Đại.

“Tôi đi về trước.”

Giọng nói Y Đại cực thấp, cô rủ tầm mắt không thấy được cảm xúc trong đáy mắt.

“Đại nhi...”

Y Đại mỉm cười với mọi người nhưng sau đó xoay người rời đi.

“Lo lắng làm gì, đưa Đại nhi về!” Dương Dương đá vào đùi Phương Thất: “Để ý đến cậu ấy, đừng để xảy ra chuyện gì.”

Phương Thất giơ tay ra hiệu ok.

“Tưởng Hàm này không biết có chỗ nào tốt mà khiến Triệu Dương mê tới mức đầu óc choáng váng. Nếu như nhân phẩm không được tốt coi như xong, Tưởng Hàm hoàn toàn xem Triệu Dương như lốp xe dự phòng.”

“Đối với Triệu Dương mà nói, cô ta chỗ nào cũng tốt.” Minh Thù mỉm cười.

“Này, cậu ở phe nào?”

Minh Thù nhún vai: “Vậy phải làm sao đây?”

Dương Dương nắm tay: “Chúng ta phải để Triệu Dương thấy rõ bộ mặt thật của Tưởng Hàm.”

Khóe miệng Minh Thù hơi nhếch lên: “Cậu cảm thấy sau khi biết, Triệu Dương sẽ không oán hận cậu sao?”

Dương Dương kinh ngạc: “Vì sao, tôi giúp hắn thấy rõ bộ mặt thật của Tưởng Hàm, hắn nên cám ơn tôi mới đúng chứ?”

Minh Thù giơ tay lên sờ đầu Dương Dương: “Cậu thật ngây thơ, là ăn Tam Lộc (*) lớn lên sao?”

Triệu Dương thích Tưởng Hàm đến nỗi đã không lọt tai lời nào của bọn họ, nếu ở ngay trước mặt hắn vạch trần bộ mặt thật của Tưởng Hàm, nói không chừng Triệu Dương sẽ cùng bọn họ trở mặt.

Dương Dương đẩy tay Minh Thù ra: “Cậu mắng tôi sao! Là bạn bè thì nên giúp một tay, tôi không quản cậu dù sao cậu cũng phải giúp đỡ, tôi không thể nhìn Đại nhi bị bắt nạt như vậy.”

“...”

Việc tình cảm này là phức tạp nhất, Minh Thù có chút không muốn dính vào.

Dương Dương lôi kéo Minh Thù đi tìm Triệu Dương nói cho hắn biết chuyện cái vòng tay, nhưng không khác lắm so với những gì Minh Thù nghĩ, cũng không có kết quả gì.

Dương Dương suýt chút nữa đánh Triệu Dương một trận, cuối cùng tuy không đánh thật nhưng hai bên cũng làm ầm ĩ cả lên, tan rã trong không khí chẳng vui vẻ gì.

Từ sau ngày đó, Triệu Dương chủ động xa lánh bọn họ mặc dù Minh Thù mấy lần tụ họp cũng không thấy hắn đâu.

“Bắc Bắc, tôi cho cậu địa chỉ, cậu qua đây nhanh lên.”

Dương Dương gọi điện cho Minh Thù lúc cô đang họp, cô bảo Lâm Ôn Việt họp thay mình rồi cầm điện thoại ra khỏi công ty.

Mọi người: “...”

Tổng giám đốc lại trốn việc, vẫn là tại lúc họp trốn việc có thể trừ tiền lương không?

Địa chỉ Dương Dương cho là một khách sạn, cô lén lén lút lút ngồi ở quán cà phê đối diện với khách sạn.

“Làm gì thế?” Minh Thù ngồi xuống kêu phục vụ tới gọi đồ.

Dương Dương cầm một quyển sách che mặt: “Tôi vừa mới nhìn thấy Tưởng Hàm và một người đàn ông vào quán rượu.”

Minh Thù khóe miệng giật một cái: “Cậu chưa bỏ cuộc sao? Lần trước cậu và Triệu Dương nói nhiều như vậy, hắn có nghe lọt từ nào sao?”

Dương Dương nắm chặt quả đấm nhỏ: “Tôi mặc kệ, dù sao tôi nhất định phải khiến bộ mặt thật của Tưởng Hàm phơi ra ngoài ánh sáng, cậu cùng tôi vào xem.”

“Chờ tôi ăn cái gì đã.” Trẫm cần ăn đồ ăn vặt.

“Ăn cái gì, phải đi ngay bây giờ.”

Minh Thù tìm một cái cớ có lý: “Vừa rồi cậu gọi điện thoại cho tôi lúc nhìn thấy bọn họ đi vào, đến giờ mới được bao lâu? Coi như bọn họ muốn làm cái gì cũng chưa kịp làm, chúng ta đợi tối nay vào là vừa đúng lúc.”

Dương Dương cảm thấy Minh Thù đang lừa dối mình, nhưng cũng cảm thấy cô nói rất có lý.

Chờ Minh Thù ăn xong đã là nửa giờ sau, Dương Dương chờ không nổi lôi Minh Thù chạy vào bên trong.

Nhưng mà khách sạn là khách sạn năm sao, không thể tiết lộ thông tin riêng tư của khách hàng, ngay cả Tưởng Hàm ở tầng nào Dương Dương cũng không biết.

“Hứa tổng, có cần giúp đỡ không?”

Lạc Xuyên cùng mấy người từ thang máy riêng của khách sạn đi xuống, người phía sau khí thế khác người nhìn dáng vẻ Lạc Xuyên giống như tên lưu manh, ánh mắt di chuyển liên tục dường như có ánh sáng kỳ lạ xẹt qua cho hắn thiêm thêm vài phần quái dị.

Khóe môi hắn nhếch lên, dáng vẻ hắn dường như nhìn thấy Minh Thù liền có tâm tình rất tốt.

Minh Thù mỉm cười đúng điệu: “Không cần.”

Đồ thần kinh xuất hiện đúng là khác người, mang theo nhiều người như vậy, đánh nhau thật lãng phí thể lực.

Trẫm vẫn nên ăn no rồi tái chiến sau!

Lạc Xuyên nhíu mày, nhìn về quầy lễ tân: “Hứa tổng cần gì sao?”

Nhân viên lễ tân bất ngờ bị hỏi, vẻ mặt đỏ bừng trả lời: “Hai cô gái này muốn biết thông tin về số phòng và số tầng của khách. “

“Hứa tổng yêu cầu, sao có thể không làm vừa lòng.” Lạc Xuyên khẽ nhếch cằm.

Nhân viên lễ tân sửng sốt một chút, sau đó kịp phản ứng cúi đầu gõ bàn phím cạch cạch, mồm miệng rõ ràng báo ra số phòng: “2522.”

Dương Dương thấy hơi kỳ lạ về việc Lạc Xuyên lại có dáng vẻ thần kinh như vậy, mãi đến khi nhân viên lễ tân báo xong số phòng cô mới lấy lại tinh thần kéo Minh Thù đi lên trên lầu.

Lạc Xuyên giơ tay ngăn lại: “Hứa tổng, giúp cô như vậy ngay cả tiếng cám ơn cũng không có, không đáng yêu chút nào cả.”

Minh Thù rất muốn đánh hắn, thế nhưng vấn đề rủi ro cô cố nhịn: “Tôi đâu có nhờ Lạc tổng giúp đỡ.”

Tự ngươi nói cho trẫm biết, tại sao trẫm phải cám ơn ngươi.

Cho ngươi tức chết.

Lạc Xuyên “hừ” một tiếng, hắn thu tay về khuôn mặt đẹp trai trở nên lạnh lẽo, giống như một con rắn độc đang rình mồi.

“Không có thẻ mở cửa phòng, các người cũng không thể đi lên được. Hứa tổng, cô nhất định không chịu cám ơn tôi sao?”

Đa số khách sạn cấp năm sao, thẻ mở cửa phòng ở tầng nào cũng chỉ có thể đi ở tầng đó ngoại trừ khu vực công cộng, còn lại các tầng khác đều không đi được.

Minh Thù nhìn hắn mỉm cười, quay đầu về phía nhân viên lễ tân nói: “Phiền cô cho tôi thuê một phòng ở tầng hai mươi lăm.”

***

(*) Tam Lộc: là tên 1 loại sữa của Trung Quốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.