Minh Thù ký xong phần văn kiện cuối cùng, quyết định tan làm dưới ánh mắt ai oán của thư ký.
Thang máy dừng tại tầng một, Minh Thù đi về phía xe của mình suy nghĩ xem chút nữa sẽ ăn gì.
Hải sản, lẩu, đồ nướng.
Dường như đều muốn ăn.
Vậy ăn tất cả vậy.
Minh Thù tự tới mở cửa xe, còn chưa kịp ngồi lên cửa xe bị một luồng sức mạnh đóng lại. Cảm giác áp bách từ bên mặt, trước mặt xuất hiện một bóng người.
“Hứa tổng.” Lục Chước đột ngột xuất hiện: “Tôi đưa cô về nhà.”
Minh Thù: “...”
Tên này quả thật như linh hồn người chết, bước đi cũng không gây ra tiếng động.
Muốn hù chết trẫm, kế thừa trẫm đồ ăn vặt sao?
Hay là muốn mưu sát trẫm, cướp đi đồ ăn vặt của trẫm?
Dù sao cũng không phải là ý tốt.
[Nhiệm vụ nhánh: Lấy giá trị thù hận của Lục Chước.]
Minh Thù: “...”
Hoàn toàn không hiểu quy luật nhiệm vụ mà Hài Hòa Hiệu tuyên bố.
Muốn phát thì phát, không muốn phát thì không phát, hệ thống không thống nhất như vậy cũng chỉ có tại nhà của cô.
Đợi đã... Giá trị thù hận của Lục Chước?
“Bệnh à?”
Minh Thù hít thở sâu một hơi đẩy tay hắn đang chống ở cửa ra, liếc nhìn hắn hỏi: “Người đại diện của cậu đâu?”
Không trông chừng tên này lại để cho hắn khiến trẫm mất cảm hứng như vậy, trừ đùi gà.
Lục Chước trả lời cực kỳ thản nhiên: “Hiện tại đã tan làm, người đại diện cũng cần về nhà. Hứa tổng, cô chuẩn bị đi đâu, tôi đưa cô về?”
“Người đại diện không có giờ tan làm.” Minh Thù mở cửa xe: “Không phải cậu phải quay tiết mục tổng nghệ sao, không chuẩn bị cho tốt chẳng lẽ không muốn nổi tiếng nữa sao?
Lão tử không muốn nổi tiếng.
Cũng là vì cái này.
Trước đây có bệnh thì thôi đi, còn cái quái gì muốn nổi tiếng, lão tử không muốn nổi tiếng, lão tử muốn hủy hoại nó và làm nó sụp đổ.
Tức chết lão tử rồi.
Lục Chước cân bằng lại tâm trạng, đi vòng qua bên kia ngồi kế bên người lái.
Minh Thù: “...”
Trẫm mời ngươi lên xe sao? Ngươi có tự trọng hay không vậy?
Hiển nhiên Lục Chước không biết hai chữ “tự trọng” viết như thế nào.
Vì nhiệm vụ, hắn muốn liều mạng!
Lục Chước vừa cài dây an toàn vừa nói: “Tôi muốn nói chuyện với Hứa tổng một chút tiết mục tổng nghệ kia, cô biết tiết mục tổng nghệ kia là cái gì không? Đó là một chương trình thực tế, tôi xem tài liệu và video, các tiết mục bên trong rất kỳ quái, tôi không muốn tham gia chương trình này.”
“Rầm.”
Lục Chước ngẩng đầu, thấy bên chỗ tài xế không có ai ngồi, hắn xuyên qua cửa sổ xe nhìn ra phía ngoài.
Cô gái đi ngang qua đầu xe, mở cửa xe, trên gương mặt nở nụ cười nhưng nụ cười kia lại có vài phần đáng sợ, Lục Chước còn chưa nhìn rõ liền bị một bàn tay lôi ra ngoài.
“Hứa tổng cô làm cái gì, buông ra buông ra, nam nữ thụ thụ bất thân có biết hay không, tôi kêu lên đấy, cô dừng tay.”
Minh Thù khóe miệng co giật.
Tên này tại sao lại diễn nhiều như vậy.
Hiện tại trẫm muốn nói một câu “ngươi gọi rách cổ họng cũng không ai tới cứu ngươi đâu“.
Minh Thù lôi Lục Chước ra khỏi xe: “Không muốn tham gia tiết mục tổng nghệ.”
Lục Chước bất mãn khi bị Minh Thù kéo cổ tay: “Tiết mục này không hợp với thân phận của tôi, tại sao tôi phải tham gia, tôi không tham gia tiết mục này.”
“Cô nhìn tôi như vậy làm cái gì, dù cho cô có nhìn tôi, tôi cũng sẽ không tham gia chương trình kia đó chính là chương trình làm khó người khác, tôi không tham gia.”
“Có phải có người cố ý làm khó tôi, sợ tôi trở về sẽ đoạt danh tiếng bọn họ? Tôi không muốn tham gia chương trình này, tôi không tham gia, không tham gia không tham gia.”
Minh Thù chỉ nghe thấy giọng nói của Lục Chước, giọng nói của hắn thật là dễ nghe nhưng khi hợp lại nghe cực kỳ chói tai khiến cho Minh Thù muốn đánh người.
Minh Thù xắn tay áo.
Không được, trẫm chịu không nổi rồi đánh rồi hẵng nói.
“Tại sao cô đánh tôi?”
“Tại sao cô đánh tôi, tôi chỉ là không muốn tham gia chương trình đó mà cô lại ra tay bạo hành.” Tôi đây sẽ đánh trả.
Lúc đầu Lục Chước còn phản kháng, sau đó thì không phản kháng nữa.
Cô là tổng giám đốc, cô là nhiệm vụ mục tiêu, vì miếng ăn, vì nổi tiếng, vì nhiệm vụ.
Lão tử chịu đựng.
Lục Chước đợi Minh Thù đánh xong, nằm trên mặt đất giả chết.
Minh Thù sửa sang lại quần áo đứng lên, nhìn xem người trên mặt đất tâm tình thoải mái không ít, cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh cũng xinh đẹp trở lại rồi, đồ ăn à trẫm tới đây.
Lục Chước thấy Minh Thù đi, trừng mắt nhanh chóng đứng lên.
Hắn nhe răng trợn mắt đứng lên, đập lên xe của Minh Thù: “Cô đánh người còn muốn chạy, đừng tưởng rằng cô là tổng giám đốc thì tôi sợ cô, cô làm trái pháp luật.”
Tên này đánh càng lúc càng hăng.
Minh Thù bắt đầu diễn xuất: “Có cần tôi đặt cho cậu một cái phòng VIP trong bệnh viện để trị liệu, sau đó mới tính đến chuyện bồi thường không?”
Lục Chước tên bệnh xà tinh đã quá thời nói: “Cũng được.”
Minh Thù tự nhận không may dẫn theo Lục Chước ăn uống xong xuôi vẫn tiếp tục dẫn theo anh ta, Lục Chước luôn biểu diễn kỹ năng nói nhiều của mình cho Minh Thù xem.
Dọc đường Minh Thù luôn mỉm cười.
“Cô dẫn tôi đi đâu?” Lục Chước cuối cùng cũng phát hiện đường đi hơi kỳ lạ: “Cô sẽ không đem tôi bán cho bọn buôn người chứ?”
Minh Thù nghiêng đầu cười làm cho hắn nhớ tới lúc tỉnh lại tại bệnh viện tâm thần, nụ cười quái dị dành cho những người bị bệnh tâm thần.
Lục Chước nhìn kiến trúc xung quanh, hình như phía trước vô cùng quen thuộc.
Dựa vào...
Đây là bệnh viện tâm thần!
Lục Chước giữ chặt dây an toàn: “Hứa tổng, chuyện gì từ từ nói tôi không có kiện cô, thực sự ngày hôm nay chưa từng xảy ra chuyện gì, tôi cam đoan sẽ không nói lung tung.”
“Không phải cậu cần chữa trị sao, tôi dẫn cậu đến xem bác sĩ, đừng kích động.” Đấu với trẫm ư? Chỉnh không được ngươi trẫm sẽ ăn thêm hai món ăn.
Lục Chước lạnh run.
Hắn không thể không kích động sao? Nơi này là bệnh viện tâm thần, có điên mới muốn trở về nơi này.
“Không cần không cần, tôi không có bệnh, tôi rất khỏe.”
Cái này trong kịch bản và mẹ hắn viết khác nhau.
Minh Thù nở cười ôn hòa an ủi: “Có bệnh tôi sẽ chữa, công ty rất quan tâm đến nghệ sĩ không ngược đãi cậu đâu.”
Lục Chước: “...”
Lão tử không có bệnh! Chữa cái gì mà chữa!
Minh Thù xuống xe, mở cửa xe cho Lục Chước: “Đến rồi xuống xe đi.”
Lục Chước lắc đầu, ôm chặt dây an toàn.
Minh Thù trực tiếp ra tay cởi dây an toàn ra, không nể mặt hắn trực tiếp kéo xuống xe.
“Hứa tổng, tôi sai rồi, tôi sẽ tham gia chương trình này.” Làm người dẫn chương trình của tiết mục này phải chịu khổ rồi.
Bình tĩnh lại, lão tử có thể thắng!
Minh Thù đẩy tay hắn đang nắm cửa xe ra, đóng sầm cửa xe, lôi hắn đi ra xa xe rồi sau đó nhanh chóng quay về xe khởi động, chiếc xe đã chạy đi trong chớp mắt.
Minh Thù thừa dịp xe và Lục Chước giao nhau vẫy vẫy tay với hắn.
Vì giá trị thù hận phải cố gắng làm cho hắn tức giận.
Lục Chước: “...”
Đây là hành động gì?
Hắn là ai?
Hắn ở nơi nào?
Hắn đang làm gì?
Bệnh viện tâm thần tương đối vắng vẻ, lúc này là đêm khuya thanh tịnh gió thổi phất phơ, Lục Chước nhịn không được rùng mình.
Hắn quay đầu liếc nhìn bảng hiệu bệnh viện tâm thần xa xôi u ám kia, rồi nhìn sang ngọn đèn trắng hiu quạnh bên cạnh liền rùng mình cái nữa.
Lão tử không làm nữa. Lão tử muốn về nhà.