Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 610: Chương 610: Giới thượng lưu thật phức tạp (34)




“Người chưa tới, anh còn kéo dài thời gian của tôi tận nửa ngày?”

Minh Thù ngồi ở trong sân, vừa bóc vỏ vừa nhìn anh Đoạn đang nằm trên đất kêu rên.

“Tôi phí công diễn với anh một vở kịch như thế sao?” Trẫm lên sân khấu không cần đồ ăn vặt sao!

Lãng phí thể lực của trẫm, bằng lãng phí đồ ăn vặt của trẫm, bằng lãng phí sinh mệnh của trẫm.

Như vậy sao được!

“Bắn!”

Anh Đoạn lại kêu rên một hồi, vệ sĩ ra tay không đếm xỉa gì đến đánh mặt hay không dù sao đánh được là ổn.

Minh Thù bổ sung một ít thể lực, thấy anh Đoạn sắp tắt thở mới bảo vệ sĩ dừng tay.

“Người không có tới, vậy đã đi đâu?”

“Tôi không biết...” Anh Đoạn lớn miệng trả lời không biết.

Chuyện này không giống với hắn nghĩ, hoàn toàn khác nhau! Rõ ràng hắn là người điều khiển mọi chuyện, vì sao hiện tại cô ta ngồi ở trước mặt hắn muốn làm gì thì làm.

“Không phải anh bắt cóc, anh không biết?” Minh Thù đem cái ghế chuyển đến bên cạnh hắn: “Anh xem tôi là kẻ ngốc sao?”

“Sao tôi biết được.” Hắn thực sự không biết.

Minh Thù nâng cằm lên, bọn vệ sĩ lần nữa tiến lên: “Đánh hắn đến khi hắn chịu nói.”

Bọn vệ sĩ nghe lệnh nắm đấm liền rơi xuống, anh Đoạn cảm giác mình sẽ bị đánh chết, hắn không muốn mất mạng ở chỗ này: “Tôi nói...”

Nửa giờ trước, Lục Chước bị người người đàn ông kia mang đi còn hắn ở chỗ này chờ Minh Thù.

“Người đàn ông nào?”

Anh Đoạn lắc đầu, chuyện này hắn thật không biết, là người đàn ông kia chủ động liên hệ với hắn, hắn mang theo một cái mặt nạ ngay cả khuôn mặt người đàn ông đó ra sao hắn cũng chưa từng thấy.

“Lá gan anh cũng lớn đấy, không quen cũng dám hợp tác.” Minh Thù cười có chút châm chọc: “Bọn họ bây giờ đang ở chỗ nào?”

Anh Đoạn cố gắng một lúc lâu mới nói rõ ràng.

Minh Thù cho vệ sĩ trói những này người lại, vừa lôi vừa kéo để anh Đoạn chỉ đường.

Thôn làng quanh co, các gia đình cách nhau thật xa, Minh Thù cảm giác mình đi một lúc rất lâu, anh Đoạn mới chỉ vào ngôi nhà trước mặt nói chính là chỗ đó.

Đó là một ngôi nhà nhỏ nhìn qua rất bình thường, không giống cái sân bừa bộn không người ở chỗ anh Đoạn.

Minh Thù đứng ở nơi cách ngôi nhà đó không xa quan sát.

Vệ sĩ nói: “Hứa tổng, đối phương khả năng đã phát hiện chúng ta.”

Bọn họ làm ra tiếng động lớn ở sân vườn kia như vậy, bọn cướp sẽ phải phái người ở bên ngoài quan sát, không có khả năng không phát hiện bọn họ.

“Phát hiện thì thế nào? Lẽ nào sẽ bày tiệc rượu hoan nghênh tôi? Vậy tôi còn rất là mong đợi.”

Vệ sĩ: “...” Hứa tổng suy nghĩ sao kỳ lạ như thế nhỉ.

Bị phát hiện, ý là nói rằng muốn cứu người càng khó!

“Đi.” Xã hội đen Minh Thù phất tay.

Vệ sĩ: “...” Đi như vậy sao?

Hứa tổng nghiêm túc sao?

Minh Thù và vệ sĩ chưa tới gần ngôi nhà kia đã nghe “phụt” một tiếng vang thật lớn, ngọn lửa lớn bốc lên cao, chiếu sáng rực cả một khoảng trời.

“Hứa tổng, cô đừng qua đó...”

“Hứa tổng nguy hiểm!”

Ngôi nhà bị đốt cháy, Minh Thù chỉ nhìn không có đi vào, rồi đi dạo vòng quanh nhà một vòng.

Lục Chước từ trong lửa lao ra, liếc mắt liền thấy Minh Thù, hắn giật mình quyết định nhanh chóng làm bản thân trở nên xộc xệch, sau đó chạy về phía trước hai bước rồi nằm ra giữa đất… giả chết.

Lục Chước nghe được tiếng bước chân, cô dừng lại một chút sờ soạng vài cái ở trên người hắn.

Tiếp sau đó hắn cảm giác thân thể mình giật nảy lên, Lục Chước duy trì trạng thái giả chết, một chút sơ hở cũng không dám để lộ.

Phía sau lửa thiêu đốt phát ra tiếng “tí tách” càng ngày càng nhỏ, bên tai chỉ còn lại có tiếng gió thổi hơi yếu.

-

Bệnh viện.

Lục Chước ngay từ đầu tuy giả bộ ngủ nhưng sau đó là ngủ thật, lúc này tỉnh lại từ bệnh viện hắn còn phải giả vờ ngơ ngác hỏi “đây là đâu, tôi là ai, tại sao tôi lại ở chỗ này“.

Cuộc đời đều là phim!

“Tỉnh rồi?”

Lâm Ôn Việt nhìn một chút bình truyền dịch: “Cảm giác thế nào? Bác sĩ nói đụng đầu có thể sẽ có di chứng, cậu có cảm giác gì?”

Đầu tiên nhìn thấy là Lâm Ôn Việt mà không phải Minh Thù, Lục Chước liền thất vọng.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, dĩ nhiên cô không ở đây được!

“Tôi tại sao lại ở chỗ này?” Lục Chước bắt đầu diễn xuất.

Lâm Ôn Việt hỏi: “Cậu còn nhớ rõ chuyện xảy ra trước đó thế nào không?”

Lục Chước giả vờ suy nghĩ chốc lát, chậm rãi gật đầu, hắn đem những từ đã được chuẩn bị để lừa gạt từ sáng sớm ra để nói với Lâm Ôn Việt, Lâm Ôn Việt hiển nhiên cũng không nghi ngờ.

Lục Chước tiếp tục miên man: “Thế nhưng tôi... tại sao lại ở chỗ này, cảnh sát cứu tôi ra sao?”

“Hứa tổng tìm được cậu.”

Lâm Ôn Việt dừng một chút, quyết định bán đứng Minh Thù một phen: “Hứa tổng mới vừa đi, ở cạnh cậu một đêm rồi.”

Lục Chước sửng sốt một chút, thật lâu mới đáp một tiếng: “Ồ.”

Lục Chước tự tay để lên trán, hỏi Lâm Ôn Việt một ít về tình hình tên bắt cóc.

Xảy ra cháy nổ thôn dân nên phải báo cảnh sát, may mắn ngoài thôn không có máy ghi hình giám sát những chuyện này, nếu không... bọn họ đậu xe ở bên ngoài nhiều như vậy, đoán chừng cũng sẽ bị dính vào.

Hơn nữa lúc trở về, Minh Thù còn cố ý dặn bọn họ đi đường vòng, cố gắng không nên để lại bất kỳ đầu mối nào.

Thế nhưng bọn cướp bây giờ còn chưa có tin tức gì, Lâm Ôn Việt để cho Lục Chước nghỉ ngơi thật tốt, hắn sẽ nhờ bạn bè hỗ trợ tìm kiếm một chút.

Minh Thù buổi chiều có qua bệnh viện, xách đến một chút đồ ăn.

Lục Chước sớm đã đói bụng cho rằng Minh Thù mua cho hắn, trong lòng oán thầm coi như cô còn có chút lương tâm.

Đáng tiếc, hắn cuối cùng trơ mắt nhìn Minh Thù ở ngay trước mặt hắn một hơi giải quyết xong đồ ăn.

Lục Chước chỉ vào Minh Thù, cả người đều giận đến run người: “Hứa Bắc!”

Minh Thù uống xong một muỗng canh cuối cùng, thoải mái vỗ vỗ cái bụng: “Sao vậy?”

Lục Chước nói: “Cô ngồi ngay trước mặt tôi ăn đồ ăn, có ý gì đây?”

Minh Thù tiếp tục vỗ bụng: “Có ý như vậy đấy, lúc này cậu như bây giờ cũng có ý như vậy đấy thôi.”

Chính là làm cho người ta xem, không ăn được, có tức hay không!

“Cô muốn bỏ đói tôi à?” A, phụ nữ...

Chỉ có càng ác độc, không có ác độc nhất!

Minh Thù vô cùng kinh ngạc: “Đói một trận liền chết, cậu có yếu ớt như vậy không?”

“Tôi là bệnh nhân.”

“Bệnh nhân không thể ăn bậy bạ được, vừa rồi bác sĩ nói với tôi như vậy.”

“...”

Lục Chước tức đến mức nằm xuống giường bệnh ngoảnh mặt về phía bên kia, không để ý tới Minh Thù nữa.

Minh Thù thấy trêu chọc hắn cũng tàm tạm, đi ra bên ngoài cầm cháo vào.

“Dậy ăn đi.” Minh Thù đưa tay vỗ vỗ hắn.

“Chết đói cũng được, không ăn.” Lục Chước rất có khí chất.

“Đừng dỗi nữa, mau dậy ăn.” Minh Thù vén chăn lên, kéo Lục Chước dậy: “Chết ở bệnh viện người ta, bệnh viện tìm tôi đòi tiền bồi thường thì làm sao bây giờ, muốn chết ra viện chết cũng được.”

Công lược đối tượng một lời không hợp, chỉ nguyền rủa lão tử chết làm sao bây giờ!

Bóp chết được không!

Lục Chước không vùng khỏi Minh Thù được bị ép ngồi dậy, ngửa đầu: “Cô đút cho tôi.”

Lục Chước bày một tư thế cô không đút, tôi sẽ không ăn.

Minh Thù cong miệng lên, cười đến ngọt ngào.

Lục Chước nghe cô dùng giọng nói rất dịu dàng nói: “Có thích ăn hay không.”

Minh Thù xoay người ngồi vào cái ghế bên cạnh, gác chéo chân bắt đầu bóc quả quýt.

Lục Chước: “...”

Lục Chước không muốn làm khó dễ bao tử của mình, nên tự mình uống hai chén cháo.

“Cô làm sao tìm được tôi?” Lục Chước chủ động nói chuyện.

Minh Thù thong thả nói: “Tổng giám đốc không có gì là làm không được.”

Lục Chước trong lòng cười nhạt, cô không làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.