Hoắc Đình để cho Hạ Liên nghỉ ngơi trước, thậm chí để cho trợ lý mua quần áo mới cho cô ngay cả kích cỡ đều rất vừa vặn.
Nếu như không phải Hoắc Đình tránh tiếp xúc cơ thể với cô, Hạ Liên còn tưởng hắn vẫn là Hoắc Đình trước kia.
Nhưng trực giác nói cho cô biết, Hoắc Đình đã thay đổi.
Hoắc Đình cũng không đuổi Hạ Liên đi, Hạ Liên cứ như vậy ở chung cư, cô muốn trở lại giới giải trí nhưng Hoắc Đình nói khuôn mặt của cô bây giờ đã thay đổi, nếu như trở về cũng không thể lấy thân phận Hạ Liên được.
Nhưng khuôn mặt của cô và Hạ Liên trước kia vẫn còn có điểm giống nhau, cho nên hắn bảo Hạ Liên chờ đợi để hắn sắp xếp.
Thời gian Hoắc Đình trở về chung cư rất ít, mà có trở về cũng không cùng Hạ Liên làm gì.
Hạ Liên không thể hiện ra mặt, nhưng thật ra bí mật quan sát tỉ mỉ trên người Hoắc Đình, thậm chí còn theo dõi Hoắc Đình.
Cuối cùng Hạ Liên xác định trong khoảng thời gian này, Hoắc Đình và người phụ nữ kia coi như không có tiến tới bước kia, cũng là đang trong giai đoạn mập mờ không rõ.
Trước đây, lúc đưa cô ra nước ngoài, người đàn ông này cam đoan thề thốt sắc son, cho dù trông cô có như thế nào đi chăng nữa hắn cũng sẽ không ghét bỏ.
Bây giờ thì thế nào?
Chẳng qua chỉ mới một năm, đã cùng người khác có quan hệ không rõ.
“Ring...ring.”
Âm thanh điện thoại nhắc nhở làm cho Hạ Liên lấy lại tinh thần, cô nhìn điện thoại ở trên bàn, lúc đầu Hạ Liên không muốn xem nhưng cô nhìn thấy tên hiện lên trên màn hình điện thoại thì thay đổi suy nghĩ.
Hạ Liên liếc mắt nhìn lên lầu, Hoắc ĐÌnh cầm tài liệu lên trên lầu sẽ không xuống dưới ngay.
Cô cầm điện thoại di động lên, Hoắc Đình vừa mới rời đi màn hình điện thoại của hắn còn chưa khóa lại, Hạ Liên dễ dàng mở ra.
Là wechat, một tấm hình, một đoạn chat.
Ảnh chụp là một sợi dây chuyền.
Cảm ơn quà sinh nhật của Hoắc tổng, tôi rất thích, thật ngại để Hoắc tổng phải bỏ tiền, tối mai không biết Hoắc tổng có thời gian hay không?
Hạ Liên nhìn hàng chữ đó, đáy mắt tràn đầy thù hận.
Đồ đàn bà không biết xấu hổ.
Cô đang định trả lời, trên lầu truyền tới tiếng bước chân, Hạ Liên nhanh chóng đặt điện thoại lại chỗ cũ cầm lấy tạp chí bên cạnh mở ra.
Hoắc Đình xuống lầu tiếp tục công việc, dường như không chú ý tới điện thoại bị người khác động vào.
Hạ Liên đang cầm tạp chí, giống như là tò mò hỏi: “Hoắc Đình, đây có phải là một nghệ sĩ giải trí không?”
Hoắc Đình ngẩng đầu nhìn vào nghệ sĩ giải trí mà Hạ Liên chỉ, gật đầu: “Ừ.”
“Cô ta gần đây rất nổi tiếng.” Hạ Liên nói: “Hứa Bắc làm mưa làm gió tại giới giải trí, cô ta còn đạt được thành tích như vậy nữa, vậy giới giải trí chắc là không thiếu người?”
Hoắc Đình im lặng vài giây, để văn kiện trong tay xuống: “Anh biết em muốn trở về, nhưng phải đợi anh sắp xếp xong đã em cứ kiên trì đợi đi.”
Hạ Liên bất ngờ to tiếng: “Anh muốn tôi chờ tới khi nào, chờ tới khi các người kết hôn sao?”
Hoắc Đình lập tức nhíu mày, không vui quát lớn: “Hạ Liên, em đang nói cái gì vậy?”
“Tôi nói cái gì anh còn không rõ sao?” Hạ Liên ném cuốn tạp chí vào người Hoắc Đình: “Những lời trước đây anh nói đều là lừa tôi, anh chỉ là một tên lừa đảo.”
Hạ Liên khóc lóc chạy ra khỏi chung cư.
Hoắc Đình không đuổi theo, thậm chí không gọi điện thoại cho cô, Hạ Liên dở khóc dở cười.
Cô cố gắng hết sức để chia rẽ hắn cùng Hứa Bắc, kết quả lại để người khác hưởng lợi, cô không cam tâm!
Hạ Liên không biết mình nên đi đâu.
Hạ gia.
Đúng, cô có thể trở về Hạ gia.
Tin cô bị hủy khuôn mặt không nói cho Hạ gia biết, trước đây lúc rời đi cô nói cho bọn họ rằng cô muốn tham gia một đợt huấn luyện muốn ra nước ngoài, trong khoảng thời gian ngắn không về được, mỗi tháng đúng giờ gọi điện thoại về cho bọn họ.
Cho nên lúc Hạ Liên xuất hiện tại Hạ gia với khuôn mặt bây giờ, người của Hạ gia đều bối rối.
“Bốp!”
Ông Hạ tức giận tới mức tát cho Hạ Liên một cái: “Con đúng là không để người làm cha mẹ như chúng ta vào mắt, gương mặt cũ của con có chỗ nào khiến con không hài lòng, mà con lại chỉnh thành bộ dạng bây giờ?”
“Này, ông đừng có đánh con chứ.” Bà Hạ kịp thời phản ứng, kéo ông Hạ ra.
Ông Hạ vô cùng tức giận. “Bà xem nó giống cái gì, gương mặt đang yên đang lành đi chỉnh thành cái dạng này, đây là con gái bà sao?”
Hạ Liên bị cái tát kia làm cho quay cuồng, chỉ cảm thấy khuôn mặt cứng lại, nói cũng khó khăn.
Trước đây cô không nói chuyện này cho cha mẹ là có nguyên nhân, dù là ở thế giới kia hay là thế giới này, ông Hạ đều cực kỳ ghét người phẫu thuật thẩm mỹ.
Khuôn mặt của cô bị hủy, không muốn vì tranh cãi với ông Hạ mà bỏ qua thời kì tốt nhất trị liệu, cho nên mới không nói cho bọn họ biết, chờ ngày trở về giải thích, bọn họ cũng không thể cứ như vậy để cho cô bị hủy khuôn mặt cả đời?
Nhưng cô còn chưa mở miệng đã bị ông Hạ cho một cái tát.
Hạ Liên nhìn ông Hạ bị bà Hạ lôi đi, cô như trở lại thế giới kia, tất cả mọi người đều rời xa cô.
Không...
Không muốn!
Cô không muốn có kết cục giống như ở thế giới kia.
Hạ Liên tỉnh táo lại, rất nhanh suy nghĩ cẩn thận.
Cô phải đi về tìm Hoắc Đình.
Nhưng mà Hoắc Đình đã không còn ở chung cư, cô chờ đợi rất lâu lại đi tới công ty của Hoắc Đình, mới biết Hoắc Đình đã đi ra nước ngoài.
Một tuần sau, Hoắc Đình từ nước ngoài trở về nhưng Hoắc Đình vừa trở về, ở trên các trang tin tức giải chí xuất hiện hình ảnh cô gái kia bị người ta chụp ở sân bay.
Tấm ảnh chụp hình cô ta đang ở trên xe, chiếc xe kia Hạ Liên biết là xe của Hoắc Đình, chỉ là hắn rất ít khi đi có lẽ không có nhiều người biết.
Hạ Liên đến chung cư tìm Hoắc Đình, hai người nói được vài câu lại cãi nhau ầm ĩ.
Hoắc Đình đã hiết kiên nhẫn với Hạ Liên, cho cô một khoản tiền tìm cho cô một người đại diện, sau đó cũng không gặp cô nữa.
Hạ Liên mấy lần dây dưa, đều bị trợ lý của Hoắc Đình ngăn lại.
Hạ Liên không cam lòng, canh chừng nơi chung cư của Hoắc Đình, tiếc là Hoắc Đình không trở về chung cư này nữa, cô vất vả lắm mới điều tra được một chung cư khác của Hoắc Đình, đến thì thấy Hoắc Đình và người phụ nữ kia đang tình tứ ngay trước cửa.
Hạ Liên không nghĩ gì xông tới tát một cái thật mạnh lên mặt người phụ nữ kia.
“Hạ Liên, cô làm cái gì thế!” Hoắc Đình giữ tay Hạ Liên, kéo người phụ nữ kia vào trong lòng.
“Hoắc Đình, không phải anh thích em sao.” Giọng nói Hạ Liên có chút bén nhọn: “Sao anh lại ở cùng với cô ta, anh nên ở cùng em mới đúng.”
“Cô đừng có cố tình gây sự!” Hoắc Đình quát lớn.
“Tôi cố tình gây sự?” Hạ Liên như nghe thấy cái gì thật buồn cười: “Tôi cố tình gây sự cái gì, lúc trước khi anh lên giường với tôi, sao anh không bảo tôi cố tình gây sự? Bây giờ tôi trở thành thế này, có phải anh không thích tôi nữa không? Nhưng chính anh nói là tôi sẽ tốt hơn, là chính anh nói!”
Hoắc Đình buông cô gái kia ra: “Em đi vào trong trước đi.”
Cô gái ôm khuôn mặt bị đánh có vẻ không cam lòng, ánh mắt liếc qua mấy cái, không nói tiếng nào đi vào trong phòng.
Hoắc Đình kéo Hạ Liên như điên, ném cô vào trong xe đưa cô đến một nơi không có người mới dừng lại.
“Hoắc Đình, sao anh lại đối xử với em như vậy?” Hạ Liên vẫn đang khóc.
Hoắc Đình bực bội giữ lấy tay cô, giữ cô trên ghế ngồi, vẻ mặt âm trầm: “Hạ Liên, cô cho người bắt cóc Lục Chước có phải hay không?”
Hạ Liên ngẩn người.
Hắn... sao lại biết được?
“Sao tôi biết được?” Hoắc Đình như hiểu tâm tình trong mắt cô.
“Hứa Bắc nói cho tôi biết.”
Hạ Liên hét lên: “Anh tin lời cô ta?”