Hạ Liên không dám không đưa nhưng đây chỉ mới bắt đầu, cô đưa ba triệu đối phương không chịu cứ hai ba hôm lại đến tìm cô đòi tiền.
Sau đó Hạ Liên mới biết, người đó xảy ra biến cố hắn sớm đã bị đá ra khỏi tổ chức kia, hiện tại yếu ớt đến nỗi đánh lộn cũng không có khả năng đánh thắng nữa.
Nhưng cô không biết đối xử với hắn như thế nào cả, trên tay hắn đang nắm chứng cứ của cô.
Đó là mạch máu của cô.
Cô không dám cứng rắn với hắn.
Dưới sự uy hiếp thế này, Hạ Liên vốn tiết kiệm không được bao nhiêu nay lại càng thêm cháy túi. Hạ gia bên kia, mỗi khi cô trở về ông Hạ đều nổi trận lôi đình, bà Hạ lén đưa tiền cho cô nhưng một chút tiền đó cơ bản cũng không đủ dùng.
Cô phải có được một vai diễn tốt, nơi nào không cần phải nhét tiền?
Bà Hạ mỗi lần cho cũng không ít, nhưng tần suất và số lượng tiền Hạ Liên cần càng lúc càng lớn, bà Hạ cũng không góp kịp.
Hạ Liên vì muốn có được một vai diễn đã lượn đi lượn lại đủ loại người, nhưng rồi lại để cô diễn nhân vật nữ phụ.
Đáng tiếc khuôn mặt cứng nhắc của cô lúc ở trên màn ảnh càng lộ vẻ cứng nhắc hơn, khán giả đương nhiên không thể chấp nhận.
“Hạ tiểu thư, rất xin lỗi, nhân vật này đã có người rồi.”
“Cái gì?” Hạ Liên không thể tin nổi: “Hôm qua không phải thông báo tôi đến ư?”
“Rất xin lỗi, chúng tôi cũng mới nhận được thông báo, Hạ tiểu thư, thực sự xin lỗi.”
“Các ngươi là đồ lừa đảo!” Cô bỏ ra bao nhiêu tiền mới nhận được một vai diễn như vậy lại bị người khác cướp mất, Hạ Liên sao cam tâm được: “Chu tiên sinh không chào hỏi các ngươi sao?”
“Hạ tiểu thư, chúng tôi chưa ký hợp đồng.”
Đối phương giải bày thêm vài phần: “Hơn nữa người này cũng là do Chu tiên sinh đề cử vào.”
Hạ Liên như bị sét đánh.
Cô không thể ngờ, chính mình tìm chỗ dựa vững chắc nhanh như vậy đã bị người khác cướp đi.
Mấy ngày tiếp theo, những người Hạ Liên không ngừng tìm kiếm hoặc là không kiên nhẫn đuổi cô đi, hoặc là không gặp mặt trực tiếp.
“Hạ tiểu thư, là... người của bên công ty giải trí Cổ Kim.” Người đại diện vẻ mặt khó coi: “Bọn họ muốn cản trở cô.”
“Hứa Bắc...”
Hạ Liên có một sự căm hận từ sâu trong đáy mắt, cô đã như vậy rồi, cô ta còn không chịu buông tha sao?
-
[Giá trị thù hận của Hạ Liên đã đầy.]
Lúc Minh Thù nhận được thông báo của Hài Hòa Hiệu, cô đang tham gia sự kiện kỷ niệm hai năm thành lập giải trí Cổ Kim, cô mỉm cười đọc xong bài diễn văn chậm rãi bước xuống ngồi.
Lục Chước là bảo bối của công ty nên ngồi ở bên cạnh Minh Thù, cô đi xuống, Lục Chước tự nhiên duỗi tay nắm chặt lấy tay cô bao trọn vào trong tay mình.
Minh Thù nghiêng đầu nhìn hắn, nụ cười nhạt nhẽo trong ánh nắng Lục Chước để lộ chiếc răng khểnh đáng yêu.
Cảnh hai người nhìn nhau cười đã bị ống kính bắt được, phát sóng trên kênh truyền hình trực tiếp.
Chúc phúc ư?
Nghĩ quá nhiều rồi.
Người hâm mộ tổng tài và người hâm mộ Lục Chước đấu đá nhau không để ý đến hình tượng, toàn màn hình đều là những cuộc chiến đẫm máu.
Người hâm mộ tổng tài: Lục Chước chính là một tên xấu xa, dựa vào tổng tài của chúng ta để đi lên, không biết xấu hổ!
Người hâm mộ Lục Chước: Chồng của chúng ta là một ngôi sao trời sinh, bất kể ở đâu cũng sẽ được may mắn, là tổng tài của các ngươi không biết xấu hổ, cứ quấn quýt chồng của chúng ta!
Người hâm mộ tổng tài: Lục Chước cả ngày trên mạng rải tin đồn, ép buộc lợi dụng ánh hào quang của tổng tài, nếu không có tổng tài của chúng tôi, hắn có thể bước lên vị trí này hay không? Rốt cuộc là ai không biết xấu hổ hả!
Người hâm mộ Lục Chước: Chồng của chúng tôi bla bla...
Đối với những trận chiến mắng chửi này, Minh Thù và Lục Chước đương nhiên không biết.
“Tôi đi nhận cuộc điện thoại.” Minh Thù quay mình nói với Lục Chước một tiếng.
Lục Chước liếc mắt nhìn điện thoại di động của cô, một lát sau mới buông lỏng tay, Minh Thù rời khỏi hàng trước, ánh mắt Lục Chước dõi theo cô mãi đến khi biến khỏi tầm mắt, hắn mới ngước nhìn lên bục.
“Xin hỏi đại diện Lâm, tên gọi Cổ Kim này có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
Lâm Ôn Việt nhận lấy micro, ung dung nói: “Tên này là do Hứa tổng tự mình đặt, có hàm ý gì tôi cũng không rõ, thế nhưng tôi đã từng thấy qua bốn chữ trong phòng làm việc của Hứa tổng, ý là đến từ nơi đó.”
Người chủ trì hiếu kỳ: “Thì ra là do Hứa tổng đặt, ta còn nghĩ là do một vị đại sư nào đặt nữa chứ. Không biết là bốn chữ nào vậy?”
Lâm Ôn Việt mỉm cười, nói từng chữ: “Chước Cổ Ngự Kim.”
Người chủ trì có khả năng chưa từng nghe qua những từ này, một lúc lâu mới nhận được nhắc nhở, hô nhỏ một tiếng: “Thành ngữ này chỉ những người lương thiện ngày xưa lấy đó làm điều răn dạy cho hôm nay, Hứa tổng là muốn giải trí Cổ Kim tiến xa hơn, lớn mạnh hơn, xem ra Hứa tổng của chúng ta rất có hoài bão...”
Lâm Ôn Việt trong lòng oán thầm, hắn ta không cảm thấy rằng những từ ngữ này có ý nghĩa như vậy, Hứa tổng của chúng tôi không có lý tưởng xa lớn như vậy đâu.
Chữ thứ nhất mở đầu...
Lâm Ôn Việt hướng xuống người xem phía dưới, Lục Chước đang nhìn trên màn ảnh đánh ra bốn chữ, nét mặt có chút đoán không ra.
Trùng hợp ngẫu nhiên?
Hay là...
-
Minh Thù nghe điện thoại xong, bảo thư ký mua cho mình một phần bánh ngọt ăn xong rồi đi vào, sự kiện này không xác định thời gian kết thúc, cô phải có trách nhiệm với bản thân.
“Cậu Lục.”
Thư ký xông tới chào hỏi.
Minh Thù ăn hết muỗng cuối cùng ném vào thùng rác bên cạnh.
Lục Chước ngẩng cằm lên, như một con mèo nuông chiều dè dặt hỏi: “Tôi nói với cô ấy mấy câu.”
Cô thư ký cười một cách mờ ám, nhanh chóng đi chỗ khác.
Lúc này tất cả mọi người đều ở trong hội trường, nơi đây không có một bóng người, Lục Chước tiến lên ép Minh Thù trên tường, cúi đầu ngậm lấy bờ môi còn dính chút bơ của cô.
Nụ hôn vừa kéo dài vừa nóng bỏng, giống như trút hết toàn bộ tình yêu của hắn vào đó.
Không có đòi hỏi, chỉ có cho đi.
Mãi đến khi hai người cảm thấy khó thở, Lục Chước mới kéo cánh môi cô ra, mở từng chút khoảng cách dưới đáy mắt hắn có chút say mê, thì thào một tiếng: “Tôi dường như càng thích em hơn rồi.”
Minh Thù không thể giải thích được, nhưng vẫn mỉm cười: “Cố gắng duy trì.”
Lục Chước lại hôn cô một cái, hiếm khi không hỏi một câu hỏi nhàm chán rằng cô có thích hắn hay không: “Tôi biết rồi.”
Lục Chước cảm giác mình điên hoàn toàn, có mấy lời căn bản không cần hắn suy nghĩ tỉ mỉ, dựa vào bản năng là nói ra được.
Nhưng hắn vì sao phải thích một kẻ điên khùng như vậy?
Điều này không phù hợp với thẩm mỹ của hắn!
Để hoàn thành nhiệm vụ, lão tử tại sao lại muốn liên lụy đến chính mình.
Muốn khóc.
Rất muốn khóc.
Lục Chước tuyệt vọng nắm tay Minh Thù trở về, đợi hoạt động kết thúc lặng lẽ thu dọn hành lý đưa đến trước căn hộ của Minh Thù.
“Làm gì vậy?”
Trước căn hộ, Minh Thù và Lục Chước mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau.
“Chuyển đến ở với em đó.” Lục Chước với bộ dạng đó là lý do chính đáng nên không sợ gì cả.
“Dựa vào cái gì mà đến ở nhà tôi!” Minh Thù chặn cửa không cho hắn vào: “Cậu không có chỗ ở à?”
Lục Chước nhìn chằm chằm vào Minh Thù: “Nhưng ở đó không có em mà.”
Minh Thù: “...”
Thừa lúc Minh Thù im lặng, Lục Chước khom lưng chen vào dưới cánh tay cô, sau cùng còn lừa cô không chớp mắt.
“Cậu đứng lại đó cho tôi!”
Lục Chước kéo hành lý chạy vào phòng ngủ của Minh Thù.
Vừa chạy vừa la: “Em không thể đuổi tôi đi, em đuổi tôi đi, tiêu đề bài tin ngày mai chính là em bắt tôi đứng đợi cả đêm ở bên ngoài, đây là bạo lực gia đình!”
Minh Thù: “...” Trẫm không trị được ngươi rồi!