Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 293: Chương 293: Hắc Liêu Võng Hồng (14)




Minh Thù cười quay đầu lại, khoanh tay nhìn Kiều Vũ há to miệng đủ nhét một quả trứng:

“Em nói đúng...”

Kiều Vũ nuốt một ngụm nước bọt, Giang tổng ngài một chút rụt rè cũng không có à?

Giang Vọng tỏ vẻ rụt rè là cái gì? Lão tử vì việc này ngay cả mặt cũng không cần, còn muốn rụt rè cái gì.

Nhưng cô ấy có ý gì?

Giang Vọng thấy Minh Thù cái gì cũng không biểu hiện, cứ như vậy trở về bên cạnh Kiều Vũ, liền có chút không vui.

Trước công chúng, cô hỏi một câu này hắn trả lời nhưng cô cứ như vậy bỏ đi?

Đùa giỡn hắn?

Giang Vọng nhìn quần chúng vây xem xung quanh chỉ có thể bực tức trong lòng, nghẹn khuất đuổi theo Minh Thù

Thỉnh thoảng Kiều Vũ quay lại nhìn Giang Vọng, ánh mắt kia như thấy giống loài gì mới.

“Giang tiên sinh, ngài không thể vào.”

Giang Vọng bị ngăn lại ở ngoài hậu trường, nhìn Kiều Vũ và Minh Thù biến mất ở phía sau lưng nhân viên hậu kỳ.

Chiến lược thật khó khăn!

[Cửu thiếu, thật sự không cần tâm đắc tổng kết chiến lược sao?]

Nội tâm Giang Vọng lung lay hai cái, cuối cùng dồn khí đan điền: “Không cần, thiên tài không cần mấy thứ kia.”

Hắn thực sự phải xem, sau khi trở về không biết sẽ bị đám người kia chế giễu như thế nào nữa.

Bổn thiên tài từ chối!

[...]

Minh Thù ở hậu trường thấy Hứa Du Nhiên cũng không bất ngờ, Hứa Du Nhiên xuất thân người mẫu cơ hội như vậy cô ta đến là điều bình thường.

Không quen biết nhà thiết kế của Hứa Du Nhiên.

“Đó là ai?”

Kiều Vũ chỉ huy người trang điểm cho Minh Thù, nghe được cô hỏi nhìn sang ghét bỏ hừ một tiếng.

“Thường Phong. Chó sao chép, em chú ý hắn làm gì nhìn phía trước.”

“Sao chép còn có thể tới đây ư?”

“Người ta bản lĩnh lớn.”

Kiều Vũ hừ hừ mũi, giọng nói có chút khác thường. Hắn ghé sát Minh Thù, nhỏ giọng thì thầm: “Tài năng rất kém cỏi, nhưng vận khí tốt đến không ngừng, phía sau có người nâng đỡ.”

Minh Thù cảm thán: “Ai trong giới giải trí này đều cần gì dựa vào tài hoa.”

Kiều Vũ đang muốn nói, chợt nghe tiểu thanh mai nhà hắn âm thầm bổ sung: “Mình vẫn nên dùng mặt kiếm ăn là được rồi.”

Kiều Vũ: “...”

Gần đây sao tiểu thanh mai lại tự luyến đến trình độ này vậy?

Minh Thù đi thay quần áo, Hứa Du Nhiên đúng lúc từ bên trong bước ra, cô ta mặc áo khoác chỉ có thể mơ hồ thấy váy lụa mỏng bên trong, nhìn không ra cái kiểu gì.

Hứa Du Nhiên phiền muộn lại chán ghét: “Sao ở đâu cũng có chị.”

“Cô ở đâu tôi ở đó.”

Nếu như lúc này đổi thành một tràn chửi thâm tình, nhất định sẽ rất cảm động.

Đáng tiếc là không có.

Trong mắt Hứa Du Nhiên lóe lên ý thù hận: “Tô Mãn, chị không phải là có bệnh à? Có bệnh thì gặp bác sĩ, theo tôi phát điên làm gì?”

“Ai bảo cô quá đáng yêu làm chi.”

Phát điên với người khác cũng không có giá trị thù hận... Phát điên với Giang Vọng kia, ngoại trừ hắn xù lông ra cũng không có tác dụng gì.

Cho nên chỉ có thể uy hiếp ngươi một chút, để trẫm kiếm chút phí đồ ăn vặt.

Hứa Du Nhiên thiếu chút nữa tắt thở.

Mắng Minh Thù có bệnh, chẳng những không tức giận ngược lại còn khen Hứa Du Nhiên đáng yêu? Thần kinh!

“Tô Mãn, tôi nhớ chị không phải người mẫu nhỉ?”

Hứa Du Nhiên đột nhiên nói: “Đến lúc đó ở trên sàn, cũng đừng làm xấu mặt mình.”

Khuôn mặt Minh Thù tràn ngập ý cười: “Yên tâm, nếu tôi xấu mặt nhất định kéo cô theo cùng.”

Muốn chết cũng phải kéo đệm lưng, đạo lý này trẫm hiểu.

Đối mặt với khuôn mặt cười tủm tỉm của Minh Thù, Hứa Du Nhiên tức gần chết. Nói không lại, lại không thể ra tay ở chỗ này.

Cô ta siết chặt hai tay, ánh mắt căm phẫn. Tô Mãn, tôi nhất định phải khiến cô trả giá thật lớn.

Hứa Du Nhiên uốn éo người rời đi.

...

Minh Thù dưới sự ép buộc của Kiều Vũ, cấp tốc bổ túc một ít kiến thức chuyên nghiệp.

Bất quá Kiều Vũ đang lải nha lải nhải nói thầm bên tai cô, một lúc phát hiện cô không đặt sự chú ý ở nơi này.

Minh Thù ném túi khoai, thờ ơ: “Vừa khéo, lúc trước anh nói nếu Giang Vọng thích em, anh sẽ livestream mặc đồ phụ nữ. Vừa hay có cơ hội tốt như vậy, anh tới đi.”

Kiều Vũ liếc mắt kinh sợ, vội vàng dụ dỗ Minh Thù.

Xoay người liền nói thầm: “Giang Vọng uống lộn thuốc đấy.”

Trước mặt mọi người, sao lại nói theo tiểu thanh mai nhà hắn?

Nhất định có âm mưu.

Hứa Du Nhiên lên biểu diễn trước Minh Thù, nhà thiết kế kia đoán chừng cũng bỏ ra không ít công sức, vừa xuất hiện liền khiến cho không ít người bị thu hút.

Hứa Du Nhiên đi cực kỳ chuyên nghiệp, giám khảo nhất định cho điểm cao.

“Hừ, không chừng mua được bao nhiêu giám khảo, Tiểu Mãn đừng lo, đi tới làm mấy giám khảo này mở to mắt mà nhìn. Aiz, tổ tông, đừng ăn nữa, lập tức đến phiên em, son môi son môi, thoa son cho cô ấy thêm một chút.”

Kiều Vũ ở bên cạnh Minh Thù nói năng lộn xộn, sau khi dặm son môi xong, thúc giục cô đến khu chờ.

Hứa Du Nhiên từ trên đài bước xuống, đôi mắt nhỏ kia giống như nghĩ Minh Thù nhất định phải thua.

Minh Thù: “...”

Nữ chính giả đại nhân ngươi tỉnh lại đi, trẫm không tranh tài với ngươi!

“Tiếp theo cho mời Kiều Vũ...”

Người dẫn chương trình trên đài đã bắt đầu, Kiều Vũ vội nói hai câu với Minh Thù, sau đó bước lên sàn trước.

Minh Thù cởi áo khoác, lộ ra trang phục bên trong.

Người chờ bên cạnh đều giật mình, trang phục trên người Minh Thù thiên về triều Minh, chú trọng vải vóc nền tảng thuần trắng thêu hoa văn chìm, màu đỏ điểm xuyết.

Nền nhạc cổ điển vang lên, theo ánh đèn chiếu lên người cô, khói mờ chậm rãi bốc lên cô bước lên phía trước.

Làn khói phiêu dật, mỗi bước đi đều là liên hoa nở rộ.

Bất luận ai cũng nhìn ra được bước chân Minh Thù không chuyên nghiệp, nhưng lại không chút ảnh hưởng mọi người nhìn đến mê mẩn.

Thời điểm Minh Thù dừng lại phía trước, vừa lúc nhìn thấy Giang Vọng ngồi ở góc dãy trước, hai tay hắn khoanh lại tư thế ngồi khí phách, vệ sĩ trợ lý đứng thẳng phía sau, giống như nhị đại gia.

Trong mắt Giang Vọng lúc này đều là ánh sáng của Minh Thù.

Như thấy thiên giới, hắn chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến Nam Thiên Môn.

Giang Vọng rũ mắt không nhìn người trên đài, cũng không quá hai giây, hắn liền nhịn không được liếc qua.

Hắn là vì công lược đối tượng mới nhìn.

Minh Thù dường như nở nụ cười với Giang Vọng một chút, sau đó xoay người đi trở về.

Năng lực của Kiều Vũ không thể nghi ngờ, hơn nữa cùng với giá trị nhan sắc của Minh Thù diễm áp quần phương (*), cái từ này không ngoa chút nào.

Nhưng thời điểm giám khảo chấm điểm và khán giả bình chọn, bầu không khí lại đáng xấu hổ.

Mấy giám khảo thống nhất chấm điểm thấp, dựa theo điểm trước mặt, sợ rằng ngay cả vòng loại cũng không qua.

Mà khán giả bình chọn, ngay cả điểm tiêu chuẩn cũng chưa đạt đến.

Minh Thù: “...”

Thằng ngu nào dám giở trò như vậy?

Minh Thù bày tỏ rất không phục.

Kiều Vũ lập tức bão nổi: “Người không mù đều có thể nhìn ra trình độ của tôi là cái gì, trò hề này của các người đại khái là thứ hay ho nhất mà tôi từng thấy, giáo sư các người đúng là đã uổng công dạy dỗ.”

Sắc mặt đám giám khảo xám xịt, bọn họ cũng biết trình độ Kiều Vũ tiến đánh quán quân hoàn toàn không thành vấn đề.

“Kế tiếp.”

Giám khảo chuyên nghiệp gây áp lực, nói rõ muốn quét Kiều Vũ xuống.

Minh Thù đứng bên cạnh Kiều Vũ đang hầm hừ tức giận, mặt mỉm cười có lòng tốt đề nghị:

“Các vị giám khảo có phải tay run hay không, nếu không tính điểm lại lần nữa?”

“Đúng! Cần phải tính lại điểm! Mở to mắt nhìn cho rõ, rốt cuộc nên cho bao nhiêu điểm.”

Kiều Vũ chống nạnh, trực tiếp uy hiếp: “Tôi khuyên các người không thể vì nhỏ mất lớn.”

Đoán chừng những giám khảo chuyên nghiệp này không biết lai lịch Kiều Vũ, nhưng gần đây tin tức Minh Thù bay đầy trời, bọn họ vẫn nghe thấy.

Nhưng phía trên đưa xuống, bọn họ có thể làm sao?

“Các người còn dám uy hiếp giám khảo à?”

Trong đám giám khảo có người không vui: “Tác phẩm dự thi của mấy người không hợp với chủ đề của chúng tôi. Nhanh chóng xuống dưới không nên ầm ĩ, bị đuổi ra ngoài mất mặt chính là các người.”

***

(*) Diễm áp quần phương: trấn áp bốn phương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.