Đồ ăn được đưa lên rất nhanh, là cơm tây số lượng đặc biệt ít nhưng mùi vị không tệ. Vào lúc Minh Thù ăn, Kiều Vũ lại mắng Tề Cảnh Thăng đến thê thảm. Tề Cảnh Thăng tự biết đuối lý, không dám đáp trả.
“Tiểu Mãn, gần đây em ăn uống nhiều thêm thì phải?”
Đột nhiên, Kiều Vũ tò mò hỏi: “Không phải nói sợ mập sao?”
“Gần đây em phát hiện, không thể phụ lòng đối với mỹ thực.” Minh Thù nói như thật.
Kiều Vũ nhìn cô kỳ lạ: “Vậy em ăn nhiều một chút.”
“Đây chính là anh nói nha.”
“Tề tổng trả tiền, không cần tiết kiệm cho cậu ta.”
Nếu Kiều Vũ không làm thịt Tề Cảnh Thăng một trận, tuyệt không hết giận.
Minh Thù đương nhiên không khách khí.
Nhưng Kiều Vũ vẫn bị sức ăn của Minh Thù hù dọa, cũng may Minh Thù không ăn nhiều quá mức còn trong phạm vi chấp nhận của người thường.
Kiều Vũ nghĩ tiểu Mãn nhà hắn có thể là bị chuyện lúc trước làm cho hoảng sợ.
Từng đĩa được dọn xuống thay bằng đồ uống.
Tề Cảnh Thăng từ bên dưới lấy ra một cái túi đặt trước mặt Minh Thù: “Tô tiểu thư, đây là một chút quà tặng mong cô bớt giận.”
“Tiểu Mãn nhận lấy.”
Minh Thù nhìn ra là Kiều Vũ muốn nói đỡ cho Tề Cảnh Thăng, nể mặt Tề Cảnh Thăng mời mình ăn cơm, Minh Thù nhận quà.
Tề Cảnh Thăng thở phào: “Tô tiểu thư, chuyện lần này tôi thật sự xin lỗi. Lúc trước là tôi căn dặn trợ lý xác định cô là người phát ngôn, có thể trợ lý không hiểu ý tôi mới gây ra chuyện như vậy.”
“Chỉ cần Tô tiểu thư bằng lòng, người phát ngôn sẽ là cô, tôi tự mình viết hợp đồng cho cô.”
Tổng tài phải xử lý rất nhiều chuyện, Tề Cảnh Thăng đâu lo được nhiều như vậy. Rất nhiều chuyện đều là căn dặn, người phía dưới tiến hành làm xong liền báo cáo kết quả.
Chuyện lần này là hắn sơ suất, lúc nói chuyện cũng khá uyển chuyển, ai biết người phía dưới lại dám dối trên gạt dưới như vậy.
“Không cần làm vậy đâu.”
Minh Thù cười từ chối: “Vốn tôi cũng nể mặt Kiều Vũ mới đồng ý phát ngôn, hiện tại lan truyền chuyện này hay là thôi đi.”
Kiều Vũ cũng sẽ không nói giúp Tề Cảnh Thăng.
Tề Cảnh Thăng chỉ có thể ưu sầu nói: “Khí chất của Tô tiểu thư cực kỳ phù hợp với phong cách quý này của chúng tôi, Tô tiểu thư cân nhắc thêm đi, tiền không thành vấn đề.”
Minh Thù chớp mắt: “Vấn đề là tôi không thiếu tiền.”
Tề Cảnh Thăng: “...” Mặt đau khổ.
Tề Cảnh Thăng không dám miễn cưỡng, đến lúc đó đắc tội không chỉ với Minh Thù mà còn có Kiều Vũ.
Tề Cảnh Thăng rất biết ý lái sang chuyện khác.
“Em điều tra người kia sao rồi?” Kiều Vũ hỏi Minh Thù.
Minh Thù gật đầu, đem tài liệu vừa lúc mang ra đưa cho Kiều Vũ.
“Hừ...”
Kiều Vũ xem xong, gương mặt khó mà diễn tả: “Để anh giúp em dạy dỗ cô ta, dám làm hại em. Chán sống sao!”
Minh Thù không muốn trả thù chỉ là chuẩn bị sẵn, tránh lúc địch đánh đến cửa chỉ có thể động thủ.
Động thủ lãng phí máu.
Lúc chúng ta có thể nói chuyện, vẫn nên gắng sức giảng đạo lý.
Hài Hòa Hiệu tỏ vẻ lời này hoàn toàn không thể tin, thời điểm cô muốn ra tay, chín con rồng đều kéo không được.
Nhưng Minh Thù không nghĩ tới rất nhanh sẽ dùng phần tài liệu này.
Chờ Minh Thù ăn xong bánh ngọt, Tề Cảnh Thăng đề xuất tiễn Minh Thù về lại bị Kiều Vũ không chút nể mặt từ chối.
“Tiểu Mãn, em và Tề Cảnh Thăng ra ngoài trước, anh đi vệ sinh đã.”
“Ừ.”
Tề Cảnh Thăng lịch sự mời Minh Thù đi trước.
“Đây không phải là Tô Mãn sao?”
Một giọng nữ quen thuộc ở phía trước vang lên, hai cô gái tay trong tay đến: “Còn có tâm tình đến nơi này ăn.”
Đoán chừng là nhìn Tề Cảnh Thăng đẹp trai, không nhắm vào Tề Cảnh Thăng.
Minh Thù chỉ nhận ra một cô gái trong số đó, Dư Tình - một tiểu minh tinh chuyên đóng phim 18+.
Phía sau chính là cô gái này. Thời điểm lúc trước đến công ty Tề Cảnh Thăng, cô gái này chính là chèn ép nguyên chủ một cách kỳ lạ.
“Thấy cô, quả thực không có tâm tình tới nơi này ăn.”
Minh Thù nhìn Dư Tình, cười tươi tỏa nắng.
Dư Tình: “...”
“Làm tiểu tam người khác còn lớn lối như vậy, cô cho là cô mua Thủy Quân dìm chuyện này xuống là có thể xóa sạch sao?”
Dư Tình hừ lạnh một tiếng, cô ta nhìn về phía Tề Cảnh Thăng: “Vị tiên sinh này, nên mở to mắt nhìn cô ta là cái loại người gì, đừng để bị lừa.”
Tề Cảnh Thăng giận tái mặt: “Vị tiểu thư này, xúc phạm danh dự người khác phải chịu trách nhiệm pháp luật đấy.”
“Tôi chỉ nói sự thật.”
Dư Tình bày ra dáng vẻ “tôi có lý”: “Trước mặt mọi người lôi lôi kéo kéo với đàn ông.”
Minh Thù buồn cười nhìn cô ta: “Cô là từ cổ đại xuyên không về à? Bây giờ, hôn môi ngủ một đêm cũng không thể nói là vợ chồng, lôi kéo một chút thì làm sao?”
Sắc mặt Dư Tình đỏ lên: “Cô dụ dỗ người có vợ.”
“Vợ người ta còn chưa tìm tôi gây phiền phức, cô kích động như vậy làm gì? Cô có quan hệ gì với vị tiên sinh kia chăng?”
Sắc mặt Dư Tình càng ngày càng khó coi: “Không có quan hệ gì, tôi chỉ không quen nhìn loại người như cô.”
Không quen nhìn trẫm thì cút đi.
“Không nghĩ tới Dư tiểu thư thực sự là lòng dạ bao la, đều quản việc nhà người khác, Dư tiểu thư nên đi kiêm chức tổ trưởng tổ dân phố luôn đi? Tiểu tam khắp thiên hạ đang chờ cô đến!”
“Cô...”
Dư Tình chỉ vào Minh Thù, tức giận nói không ra lời.
Minh Thù mỉm cười xán lạn.
Cùng trẫm đấu mà không biết xấu hổ, trẫm mà đến lúc mặt dày thì chính mình cũng sợ hãi mình nữa là.
Nhà hàng này vốn có không ít người, lúc này bọn họ đang chặn giữa đường đã có người nhìn sang.
Có thể ăn trong nhà hàng này, ít nhiều gì đều là người lăn lộn trong giới cũng sẽ quan tâm đủ loại tin tức, đương nhiên có người nhận ra Minh Thù.
“Trên mạng truyền cô ấy là tiểu tam này. Nhưng mà thật xinh đẹp, so với ảnh chụp thì đẹp hơn nhiều...”
“Tiểu tam cái gì, không nghe người ta nói à, nếu thật sự là tiểu tam phu nhân vị tiên sinh kia đã ồn ào đánh ghen rồi.”
“Xinh đẹp như vậy làm tiểu tam cái gì? Điên rồi sao!”
“Đây không phải là Tô...”
“Dư Tình!”
Kiều Vũ hấp tấp chạy đến: “Tốt, tôi còn chưa tìm cô gây chuyện, cô lại tự tìm đến cửa.”
“Anh là ai!”
Dư Tình tức giận trừng mắt Kiều Vũ, trong mắt tràn đầy chán ghét, ăn mặc ẻo lả như thế.
Kiều Vũ là một chàng trai đại gia, có phòng thiết kế thời trang đang trong bước khởi đầu.
Người trong giới ngoài mặt gọi hắn là Kiều thiếu, sau lưng lại gọi hắn là Kiều phá sản.
Kiều phá sản xoa eo, nắm rõ chuyện xấu của Dư Tình như lòng bàn tay: “Dư Tình, tốt nghiệp Trung Hí, không đúng, cô không tốt nghiệp, cô là bị đuổi học, nguyên nhân là mang thai còn dây dưa với nhà trai. Sau này lại đu bám một đạo diễn...”
Sắc mặt Dư Tình liền tái nhợt, quát lớn: “Anh câm miệng!”
Kiều phá sản hếch mũi nhổ nước bọt: “Công khai xin lỗi tiểu Mãn nhà tôi, nếu không tôi không ngại phát tán mấy chuyện này lên mạng đâu.”
Minh Thù mỉm cười bồi thêm một câu: “Lúc nói xấu người khác, không nghĩ tới chuyện mình cũng có thể bị đào ra sao?”
“Các ngươi... Các ngươi...”
Không biết là Dư Tình xấu hổ hay giận dữ, nhất thời cũng không nói đủ câu.
Cuối cùng, dưới sự uy hiếp của Kiều phá sản, Dư Tình khóc lóc trên weibo xin lỗi Minh Thù làm dậy sóng dư luận.
Trước khi đi còn trừng mắt hung tợn nhìn Minh Thù.
Minh Thù cười khẽ: “Đây là điển hình chính mình làm chuyện xấu bị vạch trần, còn muốn hận người khác.”
“Đáng đời.”
Kiều Vũ đơn giản mà thô bạo.
Tề Cảnh Thăng im lặng không nói gì.
Sau đó không biết Kiều Vũ làm cái gì, Minh Thù cũng không thấy qua Dư Tình nữa.