Tiêu đề nữ tôn: Đông Khuynh một lời không hợp đã giật dây tạo phản#
“Vụ án Chu gia tham ô có chứng cứ vô cùng xác thực, mời bệ hạ định đoạt.”
“Oan uổng quá thưa bệ hạ, Chu gia một đời trung thành trung nghĩa, một lòng theo tiên hoàng chinh chiến, sao có thể tham ô nhận hối lộ, xin bệ hạ minh xét.”
“Xin bệ hạ minh xét.”
Minh Thù vừa mở mắt liền thấy các đại thần quỳ đầy đất, trên cánh tay cũng đau rát, phía sau lưng lành lạnh. Có thể thấy được trước lúc cô đến, thân thể này cũng phải chịu nỗi đau như vậy.
Minh Thù mặt không biến sắc quan sát bốn phía, đây có lẽ là hoàng cung, trên người cô đang mặc long bào, ngồi long ỷ. Cho nên...
Trẫm là hoàng đế?
Minh Thù cúi đầu nhìn ngực của mình, vẫn còn. Nữ hoàng?
“Xin bệ hạ minh xét! Chu đại nhân là bị oan!” Mở miệng là một đại thần quỳ dưới đất, hắn dập đầu xuống đất đến mức chảy máu.
Hầu hết đại thần bên trái đều lộ vẻ mặt không đành lòng, cũng có người quỳ theo cầu xin, nhưng cũng có đa số đại thần đứng yên không nhúc nhích.
Cầm đầu phía bên phải là một nữ tử vô cùng xinh đẹp, nàng đứng ở vị trí đầu tiên phía bên phải, ánh mắt lúc này đang nhìn vị đại thần đang quỳ gối giữa đại điện.
Những đại thần muốn định tội Chu gia đều xuất phát từ phía bên phải.
“Sao có thể oan uổng, nhiều nhân chứng vật chứng như vậy, các người còn dám nói oan uổng, các người không phải cùng một phe với Chu gia sao?”
Người đang quỳ dưới đất quát lớn: “Triệu đại nhân, ông cũng đi theo chân tiên hoàng, sao có thể ăn nói hồ đồ như vậy. Chu đại nhân là người thế nào, ông còn không rõ sao?”
Triệu đại nhân lắc đầu nói: “Không phải là ta không tin, nhiều chứng cứ như vậy, ông bảo ta tin thế nào đây? Vi thần cũng là vì bệ hạ, vì thiên hạ này.”
“Ông...”
“Vi thần tin tưởng bệ hạ sẽ đưa ra kết quả công bằng, mời bệ hạ định đoạt!”
Minh Thù nghe đại thần ở phía dưới, ông một lời ta một lời, hơi đau đầu.
Oan uổng cái gì! Định đoạt cái gì?
Trẫm tự có quyết định, đem điểm tâm lên cho trẫm trước!
Minh Thù đột nhiên đứng dậy, đại điện yên tĩnh một cách lạ thường. Nữ tử đứng đầu phía bên phải nhìn sang, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Bệ hạ?”
Minh Thù điềm tĩnh hô một tiếng: “Bãi triều.”
Đừng chửi rủa, trẫm là hoàng đế, không ai dám phản đối.
“Bãi triều...” Thái giám bên cạnh giọng the thé hô to một tiếng. Chúng đại thần có chút mờ mịt, sao lại đột nhiên bãi triều? Hơn nữa sắc mặt... bệ hạ dường như có chút không tốt.
Bây giờ bãi triều, Chu gia làm sao bây giờ?
Nữ tử bên phải hơi nhíu mày, tựa hồ muốn ngăn Minh Thù lại nhưng Minh Thù đã xoay người trong vòng vây của cung nữ thái giám, oai nghiêm rời khỏi.
Minh Thù hoàn toàn không biết đi hướng nào, may mà có thái giám biết đường đi trước, nàng đi theo hắn thì được rồi.
“Bệ hạ, người muốn trở về Dưỡng Tâm điện hay đến Vị Ương cung ạ?”
Thái giám vừa rồi kêu bãi triều nhỏ giọng hỏi.
Dưỡng Tâm điện? Vị Ương cung? Dựa theo thói quen Dưỡng Tâm điện hẳn là tương đối an toàn.
“Dưỡng Tâm điện.”
Tiểu thái giám lên tiếng, dẫn Minh Thù trở về Dưỡng Tâm điện.
Đại khái Dưỡng Tâm điện là nơi ngày thường làm việc, Minh Thù phất tay bảo người khác lui xuống, bắt đầu tiếp thu nội dung kịch bản.
Nữ chính giả tên Ninh Phù Dung, sống lại.
Năm năm trước, Đông Ngọc nữ hoàng của nước Tử Nguyệt tiêu diệt nước Tịch Chiếu, thống nhất thiên hạ, hoàng thành của nước Tịch Chiếu trở thành hoàng thành của nước Tử Nguyệt.
Ninh Phù Dung là thiên kim của cựu đại thần nước Tịch Chiếu, vì muốn làm nổi bật thanh danh tân hoàng nhân đức nên giữ lại rất nhiều cựu thần của triều đại trước, chỉ là họ không được trọng dụng.
Ninh gia cũng vậy.
Nhưng Đông Ngọc thống nhất thiên hạ được ba năm thì qua đời, hoàng thái nữ Đông Khuynh tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.
Sau khi hoàng đế mới lên nắm quyền, địa vị của nữ tử càng cao hơn.
Kiếp trước tài hoa của Ninh Phù Dung rất tốt, lộ diện khuôn mặt thật ở trước mặt tân hoàng, lĩnh một chức quan.
Chính vào lúc này Ninh Phù Dung gặp được nam chính Diệp Mạc Trần.
Diệp Mạc Trần là vương gia của tiền triều, quốc gia bị diệt đâu có cam tâm, thay đổi danh tính ở lại chỗ này để lập mưu đồ một ngày kia phục quốc.
Ninh Phù Dung thích Diệp Mạc Trần, mà lúc này địa vị của nam tử đã bắt đầu thay đổi. Nàng ỷ vào mình có chút công lao, nỗ lực để tân hoàng chỉ hôn cho mình, đáng tiếc bị tân hoàng từ chối.
Cộng thêm lúc đó Diệp Mạc Trần đã quen biết nữ chính, sao có thể ở bên Ninh Phù Dung. Ninh Phù Dung không chiếm được Diệp Mạc Trần, trong lòng oán hận liền bắt đầu tìm cách chết đi.
Cuối cùng Ninh Phù Dung cũng rơi vào cảnh tan cửa nát nhà, bị đày đến tận biên cương, sau khi chết liền sống lại lúc tiền triều trước khi bị diệt vong. Vì vậy Ninh Phù Dung mang theo thù hận, từng bước tạo quân doanh.
Nàng cảm thấy kiếp trước bản thân quá yếu đuối, không đoạt được người mình yêu, cũng không bảo vệ được gia tộc nên nàng sống lại một kiếp, nhất định phải đứng ở chỗ cao nhất.
Ninh Phù Dung huỷ diệt nước Tử Nguyệt, bản thân mình lên ngôi hoàng đế, lại nhốt Diệp Mạc Trần, hành hạ nữ chính đến chết.
Nguyên chủ tên Đông Khuynh, hoàng thái nữ của nước Tử Nguyệt.
Lúc Ninh Phù Dung sống lại, tiên hoàng mới vừa đăng cơ, Đông Khuynh vẫn chỉ là hoàng thái nữ.
Chuyện thứ nhất Ninh Phù Dung muốn làm chính là tiến cung trở thành thư đồng của Đông Khuynh. Nàng biết chỉ cần nắm bắt được Đông Khuynh, trong tương lai nàng có thể chiếm được chức vị quan trọng, muốn gì được nấy.
Bởi vì tính khí của Đông Khuynh không tốt lắm, không ít thư đồng bị đuổi đi, lần này sống lại Ninh Phù Dung đều chiếm ưu thế, trổ hết tài năng làm thư đồng, từ nay về sau đi theo bên Đông Khuynh.
Đông Khuynh không thích nhiệm vụ nữ hoàng Đông Ngọc giao cho nàng, mà Ninh Phù Dung sẽ giúp nàng hoàn thành bài tập, sau đó giúp nàng sống cuộc sống phóng túng.
Dần dần Đông Khuynh càng không thích những môn học phức tạp này, đánh vào tâm lý mạnh hơn.
Nữ hoàng Đông Ngọc giống với Ninh Phù Dung kiếp trước, chỉ lên ngôi được ba năm đã qua đời, Đông Khuynh kế vị. Đông Khuynh bị Ninh Phù Dung dạy những điều vô dụng nên cái gì cũng không hiểu, mọi thứ đều phải hỏi Ninh Phù Dung.
Rất nhanh Ninh Phù Dung trở thành tâm phúc bên cạnh Đông Khuynh, dưới một người trên vạn người.
Ninh Phù Dung được phong làm thừa tướng, bắt đầu thu nạp quyền thế, phe cánh trong triều đình càng lớn mạnh.
Mà Đông Khuynh dưới sự xúi giục của Ninh Phù Dung, vẫn chơi bời lêu lổng, tính tình cổ quái, mê đắm mỹ sắc, trải qua cuộc sống hào nhoáng xa hoa của một hôn quân.
Thực lực của Ninh Phù Dung lớn mạnh đến nỗi có thể một tay che trời. Nàng ta lấy lý do Đông Khuynh hoang dâm vô đạo, ngu ngốc không có năng lực, không để ý đến cuộc sống của bách tính để phế bỏ Đông Khuynh.
Việc này vẫn chưa xong, Đông Khuynh đã thất thế, Ninh Phù Dung lại không định bỏ qua cho nàng mà phải đuổi cùng giết tận.
Đông Khuynh mạng lớn, được người cứu đi. Lúc này Đông Khuynh mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thân tín bên người nàng nói bọn họ còn có cơ hội. Nếu Đông Khuynh muốn báo thù, nàng bỏ lỡ nhiều năm như vậy, hiện tại coi như tỉnh ngộ, một trận này hầu như không có gì phải lo lắng.
Đông Khuynh thua.
Cũng không được toàn thây.
Nếu không phải Ninh Phù Dung sống lại, Đông Khuynh sẽ là một vị vua yêu dân, nữ hoàng ghi danh sử sách. Là nàng ta khiến Đông Khuynh đi trên con đường sai trái, bức nàng bước đến con đường boss phản diện.
Minh Thù lấy trái cây trên bàn không biết là trái gì cắn hai miếng, chậm rãi suy nghĩ thời gian hiện tại.
Đông Khuynh vừa mới đăng cơ nửa năm, Ninh Phù Dung đã nhận chức thừa tướng, vừa rồi ở trên điện nữ tử phía bên tay phải chính là Ninh Phù Dung...
Mà lúc này, Ninh Phù Dung đã bắt đầu lên âm mưu loại bỏ những đại thần ủng hộ Đông Khuynh. Những đại thần kia là những người tiên hoàng giữ lại giúp đỡ cho nguyên chủ, Ninh Phù Dung biết không thể lôi kéo được bọn họ liền dứt khoát diệt trừ từng người một.
Chu gia...
Là người thứ nhất bị khai trừ
Lúc nàng tới đây có chút phức tạp, hiện tại vụ án Chu gia có chứng cứ vô cùng xác thực, nếu như không phải nàng đến, chỉ sợ lúc này thánh chỉ đã hạ rồi.