Những người này tuy cảm thấy Minh Thù có vẻ bị thần kinh nhưng bọn chúng không muốn gây thêm rắc rối nên rất nghe lời đi mua đồ ăn tới.
Nhận được đồ ăn vặt, Minh Thù liền phất tay, ý bảo bọn họ có thể đi.
Mọi người: “...”
Việc kỳ lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.
Chạy mau! Một lát nữa đồ thần kinh này phát bệnh không để cho họ đi thì nguy.
“Người không thể giết ta.” Mạnh Lương che ngực, bàn điều kiện với Minh Thù.
“Người giết ta, trận dịch này sẽ không còn có ai thể ngăn cản.”
Minh Thù nheo mắt: “Các ngươi có thể dễ dàng làm sụp đổ một thế giới?”
Nơi này dân số cũng phải đến tỷ người, nhiều người như vậy, việc gây ra dịch bệnh bọn họ cũng có thể làm được sao?
Thật hung tàn...
Đây là muốn dọa chết trẫm rồi chiếm lấy đồ ăn vặt của trẫm sao?
Mạnh Lương nhìn Minh Thù giật giật khóe miệng, không trả lời vấn đề của nàng.
Vì nhiệm vụ, có thể không từ thủ đoạn nào.
“Vậy thì tùy ngươi, dù sao trẫm cũng không quan tâm đến những người này.” Minh Thù buông tay.
“Mời diệt thế!”
Mạnh Lương: “...”
Không sợ đối tượng đàm phán lợi hại, chỉ sợ đối tượng đàm phán không có yếu điểm.
Mạnh Lương đè ngực mình, chất lỏng ấm áp dính vào ngón tay mang theo nhiệt độ. Ánh mắt hắn trầm xuống, không thể đợi tiếp nữa, phải mau rời khỏi nơi này...
“Vút vút!”
Mạnh Lương còn chưa di chuyển, lại là một hồi tên bắn phá, Dịch Lãng mang người vọt vào sân cứu Ninh Phù Dung đi.
Mạnh Lương cũng bị bọn họ thuận tiện mang đi.
Đám người kia chỉ là tới cứu người, không làm bất cứ việc gì dư thừa nên tới nhanh đi cũng nhanh.
Con sen, ngươi không đuổi theo sao?
Thú nhỏ thò đầu ra, liếc về phía cửa viện.
“Đuổi cái gì, đuổi không có giá trị thù hận.” Trẫm không lãng phí thời gian như vậy, đi tìm tiểu yêu tinh Quân Tuyệt trước.
Thú nhỏ nhanh như chớp chạy tới, nhảy lên trên cao.
Con sen, cho ta ăn một miếng.
Minh Thù ngắm nó mỉm cười: “Ăn cái gì mà ăn, ngươi giảm béo đi, nhìn ngươi mập như trái banh rồi.”
Lông toàn thân thú nhỏ co lại, ồn ào không phục. Ta mập chỗ nào, con sen ngươi xem ta rất thon thả, ngươi chớ nói lung tung, ta không mập. Ta đã nói với ngươi, ta không mập! Ngươi có nghe ta nói hay không, cho ta ăn một miếng, nếu không... ta về sau sẽ không giúp ngươi nữa.
Minh Thù cất bước rời khỏi viện, không để ý tới thú nhỏ phía sau kêu la.
Quân Tuyệt hẳn là không rời khỏi hoàng thành, nhưng hoàng thành lớn như vậy, nàng phải đi tới đâu tìm người.
Minh Thù đứng ở một ngã tư nhìn quanh, nên đi bên nào đây?
[Giá trị thù hận của Ninh Phù Dung đã đầy.]
“Hả?”
Trẫm còn chả thấy Ninh Phù Dung đâu, sao giá trị thù hận lại đầy, người nào làm việc tốt giúp trẫm tăng giá trị thù hận?
Ở một nơi nào đó.
Mạnh Lương âm trầm nhìn nữ nhân trên mặt đất, Dịch Lãng cũng mất đi sức lực nằm ở bên cạnh không thể động đậy. Những người còn lại đứng ở một bên, dáng vẻ muốn tiến lên trước nhưng lại không dám tiến lên.
“Phế vật.” Mạnh Lương đá vào trên người Ninh Phù Dung một phát.
Trong mắt Ninh Phù Dung đầy hận ý, cũng không biết là đối với người nào, trong miệng nàng ta có máu tràn ra. Lúc này miệng nàng ta mở rộng, một mảng màu đỏ tươi nhìn rất ghê rợn.
“Giết bọn họ.” Mạnh Lương dặn dò người đứng bên cạnh.
Người đó chần chừ không dám lên trước.
“Các ngươi nếu không giết bọn chúng, ta sẽ giết các ngươi.” Mạnh Lương nhìn bọn họ, trong giọng nói tràn đầy sự lạnh lùng.
Ninh Phù Dung đã không còn tác dụng, mang theo nàng ta chính là trói buộc.
“Thừa tướng...” Dịch Lãng chật vật di chuyển đến bên người Ninh Phù Dung.
Ninh Phù Dung đẩy hắn ra, giọng nói khàn khàn hét to hơn: “Cút ngay! Mạnh Lương, ngươi không thể giết ta...”
Dịch Lãng quỳ rạp trên mặt đất, đau thương nhìn Ninh Phù Dung, lúc này trên mặt hắn tràn đầy vẻ dữ tợn, nhìn qua quả thực hơi khó coi.
Dịch Lãng cũng không biết mình thích nàng ở điểm nào…
Dường như thích nàng chỉ là một thói quen.
“Vì sao ta không thể giết ngươi?” Mạnh Lương liếc nhìn Ninh Phù Dung đang chật vật.
“Ngươi đã không còn giá trị lợi dụng với ta.”
Ninh Phù Dung sửng sốt.
“Ha ha...” Nàng ta đột nhiên cười ha hả, nàng cho là mình đang lợi dụng người khác, ai biết mình mới chính là người bị người ta lợi dụng.
Ninh Phù Dung cười đến sắp thở không nổi. Nụ cười của nàng ta từ từ thu lại, ánh mắt thâm độc nhìn Mạnh Lương: “Ngươi có biết trên thanh kiếm ta vừa đâm ngươi có kịch độc không? Chẳng những có kịch độc, còn có dính máu chứa dịch bệnh.”
Sắc mặt Mạnh Lương hơi biến đổi, hắn đưa tay sờ ngực, hơi cảm thấy thấy đau.
Ninh Phù Dung tiếp tục nói: “Lúc đầu ta muốn giết chết Đông Khuynh, không ngờ đâm trúng ngươi, ha ha, ý trời...”
Đông Khuynh nên chết đi, Mạnh Lương cũng nên chết đi.
Bọn họ đều đáng chết.
Kẻ nào đối nghịch với nàng đều đáng chết.
Mạnh Lương cắn răng dặn dò: “Giết bọn chúng.”
“Mạnh Lương, ngươi dám...”
Mạnh Lương không nhịn được trừng mắt nhìn người bên cạnh, người bị nhìn co rúm người lại, nhanh cầm đao tiến lên phía trước.
Ánh sáng lạnh lẽo từ thanh đao lướt qua.
“Phập!”
Dòng máu ấm áp phun ra tung toé, trước mặt Ninh Phù Dung hiện lên một mảng máu đỏ tươi, máu dính trên mũi nàng theo hơi thở chảy xuống, rơi trên vạt áo màu trắng phía trước thân thể.
Khuôn mặt Dịch Lãng tái nhợt, ánh mắt như tan ra: “Thừa...tướng... đây, đây là việc cuối cùng… ta có thể làm vì người.”
Ninh Phù Dung trợn tròn mắt nhìn Dịch Lãng tắt thở, bờ môi run run, một chữ cũng không nói ra được.
Ánh đao lần nữa rơi xuống.
Thân thể hai người chậm rãi ngã trong vũng máu.
Mạnh Lương hừ lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.
Minh Thù tìm được Quân Tuyệt đã là năm ngày sau.
Có người gửi tín hiệu, cách khá xa chỗ Minh Thù, nàng điên cuồng chạy tới.
Đó là một khách trạm, bên ngoài khách trạm có không ít thi thể chất thành đống, đại bộ phận thi thể đã hư thối, mùi rất khó ngửi.
Người của nàng đứng ở một nơi bí mật gần đó, mà lúc này tại cửa khách trạm có hai người đang giao thủ.
“Bệ hạ, lúc chúng ta tới, phượng quân đã đánh nhau với Mạnh Lương.” Người hồi báo cảm thấy kỳ lạ, không phải nói phượng quân không biết võ công sao?
Quân Tuyệt đang đánh nhau bên kia, chợt dừng lại quay đầu nhìn về phía Minh Thù.
Mạnh Lương chớp lấy thời cơ, vũ khí trong tay đâm thẳng vào Quân Tuyệt.
“Chết tiệt!”
Quân Tuyệt cũng không để ý tới âm thanh của hệ thống đang vui sướng trừ điểm của hắn, giơ tay lên chặn vũ khí. Vũ khí lại bất ngờ thay đổi hình thái, mặt trên hư không sinh ra rất nhiều móc câu.
Mạnh Lương bỗng nhiên giật trở lại, móc câu đâm vào cánh tay Quân Tuyệt, máu tươi phun ra.
Mạnh Lương giơ chân đạp vào bụng Quân Tuyệt.
Quân Tuyệt hứng trọn một đạp, thân thể không tự chủ được lui về phía sau.
Một cái ôm ấm áp tiếp nhận hắn, sau đó hắn thấy hiện lên một khuôn mặt quen thuộc.
“Bệ hạ...”
“Thật lợi hại.” Minh Thù đỡ hắn đứng vững, trong ánh mắt lộ vẻ cười thản nhiên.
Trước mặt trẫm phải tỏ ra vẻ yếu ớt của một vị hoàng đế mất nước cũng thực sự khổ cực cho hắn.
Quân Tuyệt: “...”
Nàng đang châm chọc lão tử sao?
Nhất định là đang châm chọc lão tử.
“Bệ hạ, hắn có liên quan tới dịch bệnh, bệ hạ trước tiên hãy bắt hắn lại!” Quân Tuyệt nói sang chuyện khác.
Minh Thù kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”
Quân Tuyệt khóe miệng giật giật, hít thở sâu một hơi, chậm rãi nói: “Chính hắn nói.”