Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 552: Chương 552: Hầu hạ ngô hoàng (8)




Ngày hôm qua, các đại thần đã trải qua một sự đả kích, hôm nay lại xảy ra chuyện, bọn họ đều cảm thấy nữ hoàng đang bức thừa tướng phải quy phục.

Nhưng lúc này chỉ có Liên Tâm mới hiểu rõ vì sao hôm qua Minh Thù lại làm chuyện như vậy.

Nếu như không phải vì chuyện xảy ra hôm qua, hôm nay điện hạ đề xuất muốn lập Quân Tuyệt làm phượng quân, chuyện này không phải là muốn trái ý trời sao?

Nhưng còn có việc của Ninh Phù Dung phía trước, Minh Thù lại đề xuất việc lập Quân Tuyệt làm phượng quân, các đại thần phía dưới phải nghĩ về việc người trên “đúng sai gì cũng là một người đàn ông”.

Ngay cả thừa tướng Ninh Phù Dung cũng không có cách ngăn cản.

Liên Tâm không khỏi dấy lên lòng tôn kính với điện hạ của mình.

Cuối cùng chuyện này cứ như vậy mà quyết định, các đại thần rất tuyệt vọng, dù sao cũng là một người đàn ông...

Lúc bấy giờ tiên hoàng mới vừa qua đời được nửa năm, vẫn không thể tổ chức long trọng, ban thánh chỉ xem như đã xong. Chỉ cần bọn họ không nói, ai biết phượng quân chính là hoàng đế vong quốc của nước Tịch Chiếu.

Nhưng mà sự thật rất nhanh trở mặt.

Minh Thù phát ba đạo thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ, phượng quân là Quân Tuyệt - Tuyên Đế tiền triều.

Có tức không?

Tức điên luôn, được không!

“Vì sao bệ hạ làm như vậy?” Quân Tuyệt cũng không hiểu.

“Chuyện này mà công bố, đối với bệ hạ cũng không phải là một chuyện tốt.”

Nàng chính là muốn đẩy mũi dao lên...

Sao lại ác độc như vậy được!

Minh Thù cười rực rỡ: “Đây không phải là vì muốn cho cả thiên hạ đều biết ngươi là người của trẫm sao?”

Điều ngươi muốn không phải cái này sao? Trẫm cho ngươi! Thấy trẫm tốt không!

Thật sự cho rằng trẫm hợp tác với ngươi sao?

Đừng ngây thơ như vậy.

Nhìn nụ cười trên mặt của Minh Thù, chân mày Quân Tuyệt giựt lên, mụ điên này chẳng những ác độc, mà còn đạo đức giả...

“Bệ hạ.”

Mạnh Lương từ bên ngoài đi vào, lờ đi phượng quân vừa mới nhậm chức: “Mấy ngày nữa sẽ có hội săn bắn mùa thu, bệ hạ có muốn giao phó cho vi thần đi chuẩn bị gì không?”

Quân Tuyệt nhìn Mạnh Lương đột nhiên đi về phía Minh Thù, liền dựa vào tay vịn bên cạnh Minh Thù.

Mạnh Lương: “…”

Minh Thù cười một cái, giơ tay lên ôm thắt lưng của hắn, ôm hắn vào trong lòng mình.

Quân Tuyệt chỉ là muốn dựa bên này, không ngờ Minh Thù lại động tay động chân, thân thể không có phòng bị, nhào vào trong lòng Minh Thù.

Sắc mặt Mạnh Lương lập tức trở nên có chút khó coi.

Lúc đầu Quân Tuyệt hơi cứng người lại, sau đó tự nhiên dựa vào Minh Thù, ánh mắt nhìn vào bàn làm việc trước mặt nàng, trên bàn tùy ý để một vài quyển sổ, bên cạnh còn bày ra một đống điểm tâm.

Quân Tuyệt nhìn vào bảng báo cáo của Mạnh Lương, tự tay đi lấy điểm tâm.

Minh Thù đột nhiên duỗi tay nắm chặt cổ tay của hắn: “Ngoan, đừng đụng vào đồ của trẫm.”

Quân Tuyệt bị nắm chặt có chút đau, yếu ớt nói: “Ta chỉ muốn đút cho bệ hạ ăn.”

Mạnh Lương chen ngang: “…”

Minh Thù như đang dò xét hắn, sau đó lập tức buông lỏng tay ra. Quân Tuyệt cầm lấy một miếng bánh ngọt đưa tới bên môi của Minh Thù, Minh Thù phối hợp cắn một miếng.

Mấy ngày nay, Quân Tuyệt cũng phát hiện nàng đối với thức ăn có một chút... giống như ngang ngược giữ chặt nên hắn không dám đút cho mình, chỉ có thể đút nàng.

Nhân vật phản diện đúng là bị thần kinh!

Nhiệm vụ của hắn là gì?

Ha ha, nói ra chính hắn cũng sợ hãi.

Phải làm một nhiệm vụ là một kẻ thật lẳng lơ đê tiện sao cho đối tượng thích hắn, thích đến hại nước hại dân!

Không phải là yêu tinh hại nước hại dân sao?

Phải kiên định! Lão tử có thể thắng!

Vẻ mặt của Mạnh Lương gần như xấu xí đến mức tận cùng, lên giọng cao vút: “Bệ hạ, săn bắn mùa thu này người muốn dẫn các đại thần nào đi theo?”

“Danh sách Liên Tâm sẽ đưa cho ngươi sau.” Minh Thù nắm tay Quân Tuyệt, đè xuống dưới.

“Bệ hạ... muốn dẫn phượng quân đi cùng sao?”

Hoàng đế xuất hành, đương nhiên sẽ dẫn người của hậu cung theo. Bây giờ hậu cung chỉ có một mình phượng quân, Mạnh Lương cảm thấy mình nên hỏi thêm một câu...

“Ngươi muốn đi không?” Minh Thù nhẹ giọng hỏi Quân Tuyệt.

“Bệ hạ nghĩ ta muốn đi không?” Quân Tuyệt hỏi lại.

“Không đi? Vậy...”

Quân Tuyệt cắn răng: “Đi.”

Không đi người lại mang về một tên ẻo lả ở bên ngoài sao? Hoàng đế xuất hành chắc chắn sẽ có người bày mưu tính kế, hắn sẽ không để nàng một mình đi ra ngoài.

Mạnh Lương bẩm báo xong, cũng không có lý do gì ở lại, ánh mắt trơ trơ nhìn Quân Tuyệt một hồi lâu mới chầm chậm bước đi, nặng nề rời khỏi Dưỡng Tâm điện.

Mạnh Lương vừa đi, Quân Tuyệt liền đứng lên sửa sang lại y phục: “Bệ hạ, săn bắn mùa thu sợ sẽ xảy ra nhiều rắc rối, nếu như bệ hạ nhất định phải đi, phải phòng bị thật tốt.”

Minh Thù nheo mắt: “Ngươi biết rõ ràng như vậy, ngươi sẽ bày kế sao?”

Quân Tuyệt: “...”

Nếu lão tử đây mà bày kế thì sẽ nhắc nhở ngươi? Đồ thần kinh!

“Nếu bệ hạ không nghe ta cũng không có cách nào khác, ta đi về trước.”

Quân Tuyệt tức giận rời đi, mới vừa đi ra cửa điện đã bị Mạnh Lương ngăn cản, vẻ mặt hắn nghiêm túc: “Phượng quân, có mấy lời nói không biết có nên nói hay không.”

“Vậy thì không cần nói.” Quân Tuyệt đang tức giận, cũng không để đến hình tượng, chán ghét đi về.

Mạnh Lương: “…”

Quân Tuyệt xoay người muốn đi, Mạnh Lương lại ra tay ngăn hắn lại: “Phượng quân, người có thân phận gì, hy vọng người có thể nhớ kỹ. Mặc kệ người có mục đích gì, ta nhất định sẽ không để cho người thành công.”

Quân Tuyệt thoáng nhìn hắn một hồi, lại hé môi lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Ngu ngốc.”

Mạnh Lương nhíu mày, trong lòng bất mãn.

Nhưng Quân Tuyệt đã không cho hắn có cơ hội nói, bước nhanh rời khỏi phạm vi Dưỡng Tâm điện.

-

Lúc đêm.

Thú nhỏ bò đến bên cạnh Minh Thù, nhìn nàng thay thuốc, móng vuốt nhỏ cọ tới cọ lui trên chăn lụa.

“Chăn bông đang yên lành đều bị ngươi làm hư hết.”

Thú nhỏ gầm gừ, móng vuốt ngứa không được sao!

Minh Thù mặc kệ nó, gỡ miếng băng gạc xuống. Vết thương đã gần như khỏi hẳn, bây giờ đã ra da non màu hơi hồng nhạt.

Trừ phi là tự sát, bằng không vết thương trên người nàng cũng cần thời gian để hồi phục.

“Két…”

Minh Thù ngửi được mùi thơm của thức ăn, mắt liền sáng ngời, ngẩng đầu đã thấy Quân Tuyệt đang đi vào. Trong tay hắn bưng mấy món đồ ăn ngon, bước lại ngồi xổm chỗ bình phong.

Hiển nhiên không ngờ Minh Thù lúc này đang thay thuốc.

“Sao ngươi lại tới đây.” Minh Thù cũng không còn cấm kỵ.

“Nửa đêm không chịu nổi cô đơn?”

Trong lòng Quân Tuyệt cười nhạt, hận không thể đổ thức ăn trong tay xuống đầu nàng, nàng nói chuyện không thể êm tai được một chút sao?

Quân Tuyệt bắt đầu muốn diễn kịch cùng nàng: “Ta là phượng quân của người, tới nơi này có gì không đúng?”

Hắn để đồ ăn xuống, đi tới trước mặt nàng, mắt nhìn vết thương trên cánh tay nàng có chút dữ tợn: “Ta nghe nói đây là do lúc bệ hạ chuẩn bị sủng hạnh một người đàn ông thì bị ám sát?”

“Thế nào, ngươi cũng muốn đâm ta một nhát sao?”

Quân Tuyệt cắn răng cười nhạt: “Không dám!”

Hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy thuốc bên cạnh, nắm cánh tay Minh Thù bắt đầu thay thuốc.

“Cảm giác vong quốc như thế nào?”

Quân Tuyệt sượng tay lại, lúc hắn ngẩng đầu, trong cặp mắt đen kia có chứa oán hận: “Bệ hạ cảm thấy thế nào? Quốc gia không còn, thân hữu đều vong, bị nhốt trong không gian một tấc.”

Minh Thù cười nhẹ, giữa lông mày nàng đều là ý cười, cả người nhìn qua đều ấm áp khiến người ta cảm giác thật dễ chịu.

“Bệ hạ cười cái gì.” Khẩu khí Quân Tuyệt hơi nặng.

Minh Thù nhấp môi dưới: “Không cười gì cả.”

Diễn xuất thật sự khổ cực.

Quân Tuyệt cảm thấy Minh Thù hơi kỳ lạ, nhưng nghĩ tư duy của người điên với người bình thường không giống nhau nên cũng không suy nghĩ nhiều: “Bệ hạ, nếu như ta giúp người loại trừ đi tất cả cản trở, người có thể đồng ý với ta một điều kiện không?”

“Điều kiện gì?”

“Đến lúc đó sẽ nói với bệ hạ.” Đương nhiên là thích lão tử!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.