Cấp bậc của Tiên thấp hơn so với Thần, bình thường chỉ có thể phân phối đến từng cung điện làm tiểu Tiên quản lý cung điện.
Không ghi danh liền sẽ không được ra khỏi Hoa Thần điện, cũng không thể nghe chuyện bên ngoài.
Minh Thù chỉ có thể đi đăng ký trước.
Thanh Chi đưa cô tới, một bên giới thiệu bố cục của Hoa Thần điện cho cô.
Nguyên chủ đã từng là chủ nhân của nơi này, trong trí nhớ đối với nơi này hết sức quen thuộc.
Thanh Chi đưa cô đến đại điện: “Ngươi chờ một chút, ta đi gõ cửa.”
Thanh Chi nâng váy lên bậc cấp, gõ cửa một cái.
“Chuyện gì?”
“Thanh Chi mang tân Hoa Tiên đến đăng ký.”
“...” Thanh âm bên trong im lặng mấy giây sau mới nói: “Vào đi.”
Thanh Chi đẩy cửa ra, ra hiệu Minh Thù đi theo.
Bố cục trong phòng cùng trong trí nhớ của nguyên chủ giống nhau như đúc, ngay cả người phía sau cái bàn cũng đều giống nhau.
Tiên quan phụ trách cúi đầu viết, không ngẩng đầu hỏi: “Hoa Tiên gì?”
Vấn đề này đã làm khó Thanh Chi rồi.
Cô ấy cũng không biết Minh Thù là Hoa Tiên gì a!
Ngay cả chính cô cũng không biết.
Minh Thù đi lên phía trước mấy bước, đúng lúc Tiên quan kia không nghe thấy thanh âm liền ngẩng đầu nhìn tới, Thanh Chi muốn kéo Minh Thù lại nhưng không có giữ chặt, trên mặt cô ấy lập tức lộ ra thần sắc lo lắng.
Bịch ——
Tiên quan đứng dậy kéo theo cái ghế ra, vẻ mặt chấn kinh nhìn Minh Thù.
“Cẩm... Hoa Thần Cẩm Sắt...”
“Còn nhớ ta sao” Minh Thù chống đỡ mặt bàn.
“...” Sắc mặt chấn kinh của Tiên quan không giảm, trái lại còn tăng lên.
Thật là cô!
Nhưng làm sao có thể chứ?
Bọn họ tận mắt nhìn thấy Hoa Thần Cẩm Sắt bị đưa lên Diệt thần đài...
“Hoa Thần Cẩm Sắt...” Tiên quan từ cái bàn bên kia chuyển ra, kích động đến có chút không nói nên lời: “Ngài... Ngài thật sự trở về rồi? Ta thật sự nhìn thấy ngài sao?”
“Ngươi cảm thấy là nằm mơ sao?”
Tiên quan bóp mặt một cái, đau đến nhe răng trợn mắt.
Nguyên chủ dầu gì cũng đã ở Hoa Thần điện nhiều năm như vậy, lúc trước Lăng Vô muốn đẩy Hạnh Hoa thượng vị, Hoa Thần điện đại đa số đều không đồng ý.
Bất quá dưới quyền lực của Thái tử điện hạ, bọn họ cũng không có cách nào.
Sau khi Hạnh Hoa thống lĩnh Hoa Thần điện, bọn hắn ngoài mặt chịu phục nhưng đáy lòng lại là không phục.
Lúc này nhìn thấy Minh Thù, Tiên quan nào chỉ là kích động.
Hoa Thần Cẩm Sắt của bọn họ không có việc gì!
Thanh Chi nhìn đến có chút mơ hồ.
Đây là tân Hoa Tiên mới thăng cấp, có thể quen biết cùng Tiên quan sao?
Làm sao có thể chứ?
“Khục, Thanh Chi, ngươi về trước đi.” Tiên quan nhớ tới Thanh Chi vẫn còn ở đây, vội vàng phân phó một tiếng.
Thanh Chi nhìn Minh Thù, cúi đầu đáp ứng: “Vâng.”
“Hạnh Hoa đâu?” Minh Thù dựa vào cái bàn, thuận miệng hỏi một tiếng.
“Hoa Thần Hạnh Hoa...” Tiên quan có chút cố kỵ.
“Nói.”
“Hoa Thần Hạnh Hoa ở chỗ Thái tử bên kia, Hoa Thần Hạnh Hoa tại hạ giới bị thương, cần phải điều dưỡng.”
Minh Thù nâng khóe miệng cười một chút, hỏi: “Chuyện của Ma Giới ngươi có nghe nói không?”
Tiên quan gật đầu: “Nghe nói một chút.”
“Nói ta nghe một chút.”
Tiên quan không biết Minh Thù hỏi cái này làm cái gì, cô ấy càng muốn biết, cô là làm sao trở về, Diệt thần đài lại là xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên cô ấy cũng không thể không trả lời.
“Chuyện của Ma Giới...”
Tiên quan đều là biết được tin đồn liều gom lại chân tướng.
Tóm lại, đại khái chính là sau khi cô hôn mê, Hoa Thần Hạnh Hoa dùng một biện pháp tạm thời phong ấn Diệt ma trận lại.
Nhưng Hoa Thần Hạnh Hoa bị trọng thương, sau khi Lăng Vô đưa cô ta về vẫn luôn trông coi một tấc không rời.
Ma tộc bên kia không có tin tức gì, nhưng nếu có tin tức thì chức vị của cô ấy quá thấp, căn bản không nghe được.
Trong này không có liên quan tới Lạc Hàm.
Minh Thù suy nghĩ một lát, tiểu yêu tinh hẳn là không có việc gì...
Hắn lợi hại như vậy đâu.
“ Hoa Thần Cẩm Sắt, ngài... Ngài làm sao trở về?” Tiên quan hỏi đến cẩn thận từng li từng tí.
“Phi thăng trở về chứ sao.” Minh Thù nói.
Tiên quan có chút trừng lớn mắt, khó khăn hỏi: “Thế nhưng... Trước đó, ngài...”
Diệt thần đài a!
Minh Thù nhếch miệng thành một đường cong mờ nhạt: “Có thể là mệnh ta vẫn chưa tuyệt.”
Tiên quan bội vàng phụ họa: “ Hoa Thần Cẩm Sắt phúc phận thâm hậu...”
Cô ấy dừng một chút: “ Hoa Thần Cẩm Sắt, chuyện của Bắc Hải Long Vương?”
Minh Thù không lắm để ý, lấy một quả tiên trên mặt bàn, răng rắc cắn một cái, nói: “Coi như thật là ta giết, ta cũng đã chết qua một lần, nhân quả đã xong.”
“Không phải không phải...” Tiên quan khoát tay: “Chúng tôi tin tưởng ngài, Bắc Hải Long Vương chết khẳng định không có quan hệ gì với ngài. Ta chỉ là lo lắng, nếu có người biết ngài trở về, khó tránh khỏi sẽ dùng chuyện này gây bất lợi cho ngài.”
“Vậy liền đến chứ sao.”
“...”
Minh Thù ghi danh xong cho mình, tại trong tầm mắt phức tạp của Tiên quan bay ra ngoài.
Tiên quan thật lâu cũng chưa có lấy lại tinh thần.
Tại sao cô ấy lại cảm thấy Hoa Thần Cẩm Sắt rất không giống... Cười đến quá đẹp đẽ.
Trước kia trong mắt Hoa Thần Cẩm Sắt luôn luôn lộ ra sự đau thương, cho dù là cười cũng chỉ là mím môi cười yếu ớt, sẽ rất ít giống như vừa rồi cười đến xán lạn như vậy.
Thế nhưng gương mặt kia, cô ấy tuyệt đối sẽ không nhận lầm.
Cũng không biết Hoa Thần Cẩm Sắt ở dưới đã trải qua chuyện gì...
-
Thời điểm Minh Thù ra ngoài, Thanh Chi vẫn còn chờ ở bên ngoài, thấy cô ra liền lôi kéo cô hỏi lung tung này kia, hiếu kì cô làm sao lại quen biết Tiên quan.
Minh Thù thuận miệng bịa một lý do.
“Tiên quan an bài chỗ ở cho ngươi chưa?”
“Không có.”
“A... Tiên quan quên rồi sao?” Thanh Chi gãi gãi đầu: “Không đúng, nếu ngươi đã quen biết Tiên quan, Tiên quan nhất định sẽ an bài cho ngươi một chỗ tốt.”
Nói đến đây, Thanh Chi nở nụ cười: “Khẳng định là tạm thời không dễ an bài, vậy ngươi ở cùng ta trước, chờ sau khi sắp xếp ổn thỏa ngươi lại đi, thế nào?”
Minh Thù không có cự tuyệt.
Cô theo Thanh Chi trở về.
Nơi này trồng các loại hoa, có cái là tiên thực sắp được đưa tới từng cung điện.
Có cái sắp biến hóa thành Hoa Tiên.
Thanh Chi chăm sóc bọn họ rất tận tâm.
Tiên quan biết Minh Thù đang ở chỗ này của Thanh Chi nên thỉnh thoảng lại tới, làm cho Thanh Chi cho là mình làm sai chỗ nào.
Tiên quan cũng không dám an bài cho Minh Thù.
Cũng may hiện tại Hạnh Hoa không ở Hoa Thần điện, Tiên quan toàn quyền phụ trách cũng không sợ xảy ra chuyện gì.
Minh Thù thỉnh thoảng lại ra ngoài một chuyến, hỏi thăm một chút chuyện của hạ giới.
Ma Giới hẳn là không có việc gì, dù sao Hạnh Hoa cũng đều thành như vậy, cũng không thể phụ lòng nỗ lực của cô ta a?
Về phần Hạnh Hoa...
Vẫn luôn ở chỗ Thái tử bên kia chưa từng trở về.
Minh Thù ngậm một cọng cỏ, nằm trên một cây mai.
Hoa ở nơi này không có phân chia bốn mùa, mãi mãi đều ở vào trạng thái nở rộ.
Đỉnh đầu cô có hoa mai đang nở kiều diễm, trang điểm lộng lẫy.
Chợt có cánh hoa bay xuống, bày ra bốn phía Minh Thù.
“A, Hoa Tiên này tại sao lại ở đây lười biếng.” Vài Tiểu Tiên đang đứng ở một cây mai trên đường nhỏ, một người trong đó nhìn thấy Minh Thù, bước nhanh về phía trước: “Ta tìm nửa ngày cũng không tìm được ngươi, ngươi còn nằm ở đây lười biếng, nhanh mang bọn ta đi lấy tiên thực.”
Minh Thù nhai nhai cọng cỏ, nhớ tới lời hôm nay Thanh Chi nói khi cô rời đi.
Cô từ dưới đất đứng lên: “Đi theo ta.”
Đưa bọn Tiểu Tiên này tới nơi, Minh Thù dựa vào gốc hoa bên cạnh nhìn bọn họ khuân đồ.
Trong đó có một Tiểu Tiên nhìn không được, chỉ về phía cô: “Ta nói ngươi Hoa Tiên này, làm sao cũng không biết giúp đỡ một chút? Nhiều như vậy, ngươi mau giúp chúng ta đưa qua, chậm trễ giờ cung yến ta sẽ cho ngươi sẽ đẹp mặt!”