“Ma Quân, không xong rồi!”
Ma Quân vẫn còn đang suy tư nên giải quyết tên tình địch Lăng Vô này thế nào, một ma tộc đột nhiên từ trên trời lao xuống.
“Chuyện gì!”
Ma tộc thở một ngụm.
“Lạc Hàm...”
Ma Quân nghe xong cái tên này, mi tâm liền nhịn không được cuồng loạn.
Minh Thù cũng ngẩng đầu theo nhìn về phía ma tộc kia.
“Hắn thế nào?”
“Lạc Hàm hắn... Hắn... Hắn ở Cửu trọng thiên mở một cái Truyền Tống trận...”
Ma Quân nhíu mày: “Thì sao, hắn mở Truyền Tống trận cũng phải nói cho ta biết?”
Ma tộc nói: “Cái truyền tống trận kia, giống như... Giống như mở ra ở nơi trấn giữ hung thú Hồng Hoang.”
Ma Quân: “...”
Minh Thù: “...”
Lợi hại a tiểu yêu tinh.
Không phải!
Vì sao thú nhỏ không nói cho cô biết?
Đào ngũ sao?!
Cô đang nghĩ đến thú nhỏ, đột nhiên liền thấy thú nhỏ từ trong bóng tối xông tới, trơn tru leo lên người cô.
Để ngươi giám thị tiểu yêu tinh, ngươi giám thị thế nào?
Thú nhỏ: “...”
Thú nhỏ chột dạ nhìn trái nhìn phải, không thể thừa nhận mình đào ngũ.
Nó dùng móng vuốt nhỏ che miệng, ngáp một cái, buồn ngủ quá a, con sen, ta ngủ một lát, đừng gọi ta.
Minh Thù: “...”
CMN!
“Không có khả năng!” Ma Quân kích động rống một tiếng, Minh Thù cũng đều bị rống đến giật mình: “Nơi đó đã sớm bị phong ấn, kia là lực lượng của thần thượng cổ, lấy năng lực của Lạc Hàm, làm sao có thể mở ra?”
Lạc Hàm có lợi hại hơn nữa cũng không thể lợi hại đến mức độ có thể cùng thần thượng cổ ngang hàng!
Hắn không tin!
“Ta cũng không biết, thế nhưng... Đã có hung thú ra ngoài, hiện tại đã ở Cửu trọng thiên, Ma Quân, đây là sự thật.”
Không biết có phải ảo giác hay không, bọn hắn tựa hồ có thể nghe thấy tiếng gầm gừ của hung thú từ trên chín tầng trời truyền đến.
“Ma tộc chúng ta cũng có một cái phong ấn, Ma Quân, có thể cũng bị mở ra hay không?”
Hung thú Hồng Hoang, ý trên mặt chứ, cái đồ chơi này chính là sản vật của thời kì hồng hoang.
Hiện tại ở thần giới có thượng thần, thế nhưng không có thần thượng cổ.
Tất cả thần thượng cổ đều đã chết, hiện tại Thần tộc thượng cổ cũng chỉ là truyền thừa xuống huyết mạch.
Lúc trước mấy vị thần thượng cổ liên hợp mới đưa tất cả hung thú Hồng Hoang phong ấn bên trong một không gian độc lập.
Mà nơi phong ấn này lấy tam giới làm trung tâm.
Thần tộc, Ma tộc, cùng Nhân gian.
Ma Quân sắc mặt cực kém, phát điên gầm thét: “Lạc Hàm có phải điên rồi hay không!”
Ma tộc: “...”
Trước đó hắn còn nói ngài điên rồi.
Cho nên đến cùng là ai điên rồi?
-
Ngay tại thời điểm Ma Quân phát điên, vị trí của bọn họ trên Lộc Đỉnh Sơn, sương mù cũng bắt đầu tuôn ra.
Cả ngọn núi tựa hồ cũng đang chìm xuống dưới.
“Nguy rồi!”
Ma Quân quát to một tiếng.
“Chạy mau!”
“Lộc Đỉnh Sơn cũng là điểm phong ấn.”
Lúc trước vì bảo vệ chủng tộc yếu ớt như Nhân loại cho nên tại nhân gian chọn Lộc Đỉnh Sơn nằm ở giữa tam giới này.
Ma Quân lựa chọn nơi này hoàn toàn là bởi vì nơi này cách ma tộc tương đối gần, nếu xảy ra chuyện gì hắn có thể nhanh chóng trở lại ma tộc, cũng có thể lập tức gọi cứu viện.
Ai biết mẹ nó Lạc Hàm ở phía sau âm thầm kiếm chuyện.
Tốc độ Lộc Đỉnh Sơn chìm xuống rất nhanh.
Minh Thù cơ hồ còn chưa kịp chạy, cả người đã rớt xuống.
Minh Thù: “!!!?”
Không chơi như vậy a!
Cô mơ hồ nghe thấy có người kêu thảm.
Bất quá bốn phía quá tối, thân thể không ngừng rơi xuống, cơ hồ đều không thấy rõ, ngay cả pháp thuật cũng không có cách nào dùng được, nơi này...
Bịch ——
Minh Thù ngã xuống đất.
Bốn phía ào ào có một đống đá vụn rơi xuống.
Minh Thù ôm đầu lăn về phía bên cạnh.
Bốn phía vang lên một tiếng sau đó dần dần an tĩnh lại.
Lúc này cô bị chôn bên trong một đống đá vụn, bốn phía chỉ có một không gian cực nhỏ.
Minh Thù: “...”
A!
Tiểu yêu tinh!
Trẫm muốn chơi chết ngươi!
Trẫm thật vất vả mới bắt được Lăng Vô!
Minh Thù dưới đáy lòng chào hỏi mười tám đời tổ tông của Lạc Hàm.
Minh Thù hít sâu một hơi.
Rất nhanh liền tỉnh táo lại.
-
Cửa sơn động, một đống đá vụn bị người ta đẩy ra, người dính đầy bụi bẩn từ bên trong xuất hiện.
“Khụ khụ khục...”
Minh Thù tránh khỏi tro bụi, từ bên trong leo ra.
Thú nhỏ ùng ục theo phía sau lăn ra ngoài.
Minh Thù đứng lên,lúc này cô đang đứng trên một sườn dốc, phóng tầm mắt nhìn tới...
CMN!
Nơi xa có các quái vật khổng lồ đang bay lượn.
Hung thú!
Không biết ăn có ngon hay không!
Minh Thù xoa xoa tay, chuẩn bị đi xuống bắt thú.
Đi đến một nửa, cô đột nhiên nhớ tới hình như mình không thể sử dụng pháp thuật.
Nơi này...
Cấm sử dụng pháp thuật?
“Ài, ngươi vẫn được sao?” Minh Thù cầm bánh trôi đang đâm bên chân lên.
Bánh trôi bảy màu cắn một cái lên vạt áo của cô, bay lên không trung lăn vài vòng rồi rớt xuống ngồi trên chân Minh Thù.
Con ngươi đen bóng mở to lên án việc ác Minh Thù, bộ dáng kia đáng yêu đến không chịu được.
“Ta đương nhiên được!” Hừ! Là thú, sao có thể không được!
Không như con sen yếu gà như vậy.
Minh Thù xoay người nhặt nó lên.
“Vậy ngươi thật tuyệt.”
“Đương nhiên.” Thú nhỏ ngửa đầu, một mặt đắc ý.
Minh Thù đưa tay ném thú nhỏ ra ngoài.
“Vậy nhờ ngươi rồi!”
“A a a... con sen, ngươi là tên hỗn đản a a...”
Tiếng gầm gừ của thú nhỏ bay xa.
Minh Thù tại bên trong các loại mắng chửi của thú nhỏ từ trên sườn dốc xuống phía dưới, đợi cô đi đến phía dưới, thú nhỏ đã giẫm lên một con hung thú.
“Con sen, nhìn xem, đây là ta vì ngươi đánh khắp thiên hạ!”
Thú nhỏ vung móng vuốt nhỏ lên không khác nào bá khí của đế vương quân lâm thiên hạ.
Minh Thù ha ha một tiếng: “Không nhìn thấy.”
Cô nhìn về nơi xa, những hung thú bay lượn vừa rồi lúc này đã không nhìn thấy.
Thú nhỏ: “...” Hừ!
Thú nhỏ nhảy xuống, thúc giục Minh Thù đốt lửa nướng thịt.
Chín ăn ngon hơn so với sống.
Minh Thù cùng thú nhỏ cắt đầu hung thú này.
Thịt của hung thú cũng không tệ lắm, mà lại không có độc.
Cực phẩm Hồng Hoang.
Ăn xong, Minh Thù mới chậm rì rì ra bên ngoài, nơi này phải làm sao để ra ngoài...
Vèo ——
Bước chân của Minh Thù dừng lại, quay đầu nhìn lại, có cái gì từ đằng sau chạy tới.
Bốn phía bụi cỏ tươi tốt, không biết gió từ đâu tới, bụi cỏ như ngoài khơi tạo nên một tầng gợn sóng.
Minh Thù bẻ một nhánh cây.
Vèo ——
Cái bóng xẹt qua trong nháy mắt.
Cảm giác nguy cơ từ phía sau truyền đến, trong nháy mắt Minh Thù liền quất nhánh cây tới.
Cánh tay bị người ta nắm chặt, thân thể có chút hướng về phía trước, bị người ta kéo vào trong ngực.
Thanh âm quen thuộc mang theo nhiệt độ nóng bỏng rơi vào bên tai: “Tiểu Hoa thần, còn nói ngươi không thích ta, đều đuổi theo ta tới nơi này.”
Minh Thù: “...”
Minh Thù một cước đạp lên mu bàn chân Lạc Hàm, Lạc Hàm bị đau đến buông cô ra.
Nhánh cây vù vù chào hỏi trên người hắn.
“Ta đã nhịn ngươi rất lâu.”
“Ta mẹ nó để ngươi kiếm chuyện.”
“Lợi hại a!”
“Ta đánh chết ngươi.”
Minh Thù một bên quất một bên mắng.
Lạc Hàm không phản kháng, chỉ là ôm đầu rống: “Tiểu Hoa thần ngươi đừng quá đáng! Vừa rồi nếu không phải ta, ngươi đã bị tập kích, ngươi chính là đối đãi với ân nhân cứu mạng ngươi như thế?”
“Nếu không phải ngươi, ta có thể ở đây sao!” Nhánh cây tiếp tục quất tới, lá cây bay đầy trời.
Minh Thù quất đến lá cây rụng hết mới dừng lại.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Lạc Hàm phất qua áo trắng, dung mạo vẫn đẹp đến hồn xiêu phách lạc.
Con ngươi liễm diễm của hắn như rượu ngon xa xưa, có một loại rung động say lòng người: “Tiểu Hoa thần, đánh là thương mắng là yêu, xem ra ngươi đối với ta là yêu đến không chịu được.”
Minh Thù miễn cưỡng cho hắn một nụ cười.
Cô ném đi nhánh cây trong tay, ánh mắt rơi về phía sau Lạc Hàm.
Nơi đó có một bộ lông màu vàng đang nằm, tương tự như hồ ly.
Không nhúc nhích.
Hẳn là đã chết.
“Ngươi giết?”
“Đúng vậy, Tiểu Hoa thần muốn khen ta sao?” Lạc Hàm tranh công.