Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1526: Chương 1526: Hoa thần trên trời hạ xuống (30)




Lại qua nửa tháng.

Trừ một vài hung thú, Minh Thù cùng Lạc Hàm cũng không gặp được những vật sống khác.

Ừ... Hung thú gặp được cuối cùng cũng đều bị Minh Thù ăn.

Có đồ ăn ngon sao có thể không ăn.

Còn không có độc...

“Tiểu Hoa thần, ta cảm thấy ngươi ở bên trong một năm, hung thú Hồng Hoang làm cho người ta kiêng kị khả năng đều bị ngươi ăn sạch, có thể để cho Thần tộc phong cho ngươi một cái danh hiệu Tiểu Kiều Hoa cứu vớt lục giới, ha ha ha ha...”

Lạc Hàm mỗi lần đều bị đánh nhưng vẫn không nhịn được tiện miệng.

“Lạc Hàm!”

“Ài.” Lạc Hàm rất cung kính đem thịt nướng đưa tới, cười nói: “Tiểu Hoa thần, ta đã cắt cho ngươi, mời dùng.”

Minh Thù nguýt hắn một cái.

Con ngươi liễm diễm của Lạc Hàm có chút nheo lại, ma khí quanh quẩn toàn thân, lẳng lơ mê hoặc.

Minh Thù thầm mắng một tiếng, dời ánh mắt nhìn về nơi khác.

Lạc Hàm đứng dậy đi dựng chỗ ở.

Minh Thù ngồi ở bên cạnh nhìn hắn, chờ thời điểm hắn sắp dựng xong, Minh Thù mới lên tiếng: “Ngươi thật dự định ở lại nơi này?”

“Trước đó không phải ta đã nói ra ngoài không dễ dàng như vậy sao, chúng ta cũng không thể vẫn luôn ngủ ở bên ngoài, ta cũng không muốn ủy khuất Tiểu Hoa thần.”

Cuối cùng, Lạc Hàm lại bổ sung một câu: “Đã quên mang theo chậu hoa của ngươi, Tiểu Hoa thần ngươi...”

“Cút!”

Lạc Hàm cười nhẹ một trận, tiếp tục đi dựng chỗ ở.

Nhiệt độ thời tiết trong này chênh lệch rất lớn, mà lại không có quy luật chút nào.

Ban ngày có thể là nhiệt độ âm.

Ban đêm cũng có thể là là nhiệt độ cao.

Ấm lạnh đều dựa vào trời.

Lạc Hàm dựng chỗ ở xong lại ra ngoài tìm một chút cỏ khô, đơn giản trải ra một cái giường.

Thời điểm Minh Thù đi vào, hắn đang cho một tấm thảm nhung trên giường cỏ khô.

“Ngươi chỉ làm một cái giường?” Minh Thù nhíu mày hỏi.

Lạc Hàm đặt mông ngồi xuống, cười nói: “Tiểu Hoa thần, ngươi là một đóa hoa không cần ngủ giường a.”

Minh Thù: “...”

Ngươi mẹ nó nghiêm túc sao?

Đây chính là thích mà ngươi nói!?

A?

Để ngươi thích người liền ngay cả chỗ ngủ cũng không có?!

Ai dám để ngươi thích!

Hiển nhiên Lạc Hàm là nghiêm túc, hắn bá chiếm giường của mình, hoàn toàn không có ý định nhường cho cô.

Minh Thù xoay người ra ngoài.

Chuẩn bị tìm thứ gì quất hắn.

Tiểu yêu tinh tìm đường chết, quất một cái liền tốt.

Cô vừa đi đến cửa hang, vạt áo liền bị kéo lại, tiếp theo có thân thể ấm áp bao trùm tới từ phía sau ôm lấy cô.

“Lừa ngươi thôi, làm sao ta cam lòng không cho Tiểu Hoa thần của ta ngủ. Sao ngươi lại đi rồi, hẳn là lúc này ngươi nên làm nũng...”

“Vừa rồi ta chuẩn bị ra ngoài tìm đồ đánh ngươi.”

Lạc Hàm: “...”

Hiện tại hắn buông cô ra còn kịp không?

Một đóa hoa, vì sao lại bạo lực như thế.

-

Minh Thù cùng Lạc Hàm ở lại nơi này.

Lạc Hàm thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tìm Bán Nguyệt Tuyền, thời điểm trở về kéo lấy hung thú làm đồ ăn.

Thời gian trôi qua rất nhanh.

Bất quá sinh mệnh của mọi người đều dài dằng dặc, chút thời gian này không tính là gì.

“Ngươi cũng sắp lật tung hết nơi này rồi, vẫn chưa tìm được Bán Nguyệt Tuyền của ngươi sao?”

“Bán Nguyệt Tuyền dễ tìm như thế, nơi này sao có thể chỉ có ít hung thú Bán Nguyệt?” Lạc Hàm nghiêng người qua:“Tiểu Hoa thần, kiên nhẫn một chút.”

“Nơi này quá an tĩnh.” Minh Thù nói.

“Không phải còn có ta sao?”

“Ngươi có đôi khi ra ngoài...” Minh Thù dừng lại.

Lạc Hàm nhíu mày, giữa hai hàng lông mày đều là ý cười, hắn hôn lên má Minh Thù một chút: “Tiểu Hoa thần đây là không muốn tách khỏi ta sao, vậy sau này ta đi đâu cũng mang ngươi theo được không?”

Lạc Hàm nói được thì làm được, ngày thứ hai ra ngoài thật sự đưa Minh Thù đi theo.

Nơi này không thể sử dụng pháp thuật, hung thú tự nhiên cũng không thể.

Cho nên hung thú dù có mạnh hơn nhưng khi đứng trước mặt Lạc Hàm đang bật hack thì cũng giống như một con cừu nhỏ.

“Làm sao vậy, Tiểu Hoa thần.”

Lạc Hàm từ phía trước trở lại, đi đến trước mặt Minh Thù đỡ cô dậy.

“Không muốn đi.”

“Lúc này mới bao xa...” Lạc Hàm nhìn phía trước, ngồi xổm trước mặt cô: “Đến, ta cõng ngươi.”

Minh Thù cũng không già mồm, trực tiếp nằm sấp lên.

Lạc Hàm cõng cô lên, ước lượng một chút: “Tiểu Hoa thần, mỗi ngày ngươi ăn nhiều như vậy, thịt đều ở nơi nào rồi?”

“Tiểu Hoa thần, ngươi thế nhưng là một đóa hoa, hẳn là ăn chay.”

“Tiểu Hoa thần...”

Lạc Hàm vẫn luôn nói chuyện nhưng cũng không nghe thấy người phía sau đáp lại.

Hắn hơi quay đầu.

Đối diện là thiếu nữ đang ngủ say.

Lâu như vậy, hắn sớm đã đem gương mặt này khắc ghi ở trong lòng.

Lạc Hàm thật ra đã sớm tìm được Bán Nguyệt Tuyền.

Nơi này lại lớn như vậy.

Thế nhưng...

Hắn không muốn rời khỏi nơi này.

Lạc Hàm mổ nhẹ trên cánh môi Minh Thù một chút, thì thầm nói: “Lại cùng ta đợi một trận đi, Tiểu Hoa thần.”

Lạc Hàm từng bước từng bước đi lên phía trước.

Thú nhỏ ở phía sau nhảy nhót đi theo.

-

Buổi chiều ngày nào đó.

Minh Thù phát hiện Lạc Hàm lén lút ở sau lưng mình ra ngoài.

Từ lần kia sau khi Lạc Hàm nói mang cô theo, Lạc Hàm cũng chưa từng để cô lại rồi ra ngoài.

Đây là lần đầu tiên.

Minh Thù tìm người bốn phía.

Mãi đến thời điểm gần chạng vạng tối, thú nhỏ mới kêu la trong đầu cô.

Minh Thù tìm tới nơi đã là ban đêm, nhiệt độ vô cùng thấp, mặt đất đã có tuyết rơi.

Lạc Hàm cả người đều ngâm ở trong dòng suối hình trăng khuyết, cách đó không xa có một con hung thú, đó là hung thú Minh Thù chưa từng thấy qua.

Hình thể không lớn, nhưng trên thân có lớp vảy màu xanh lam bao trùm.

Mi tâm có ấn ký hình trăng khuyết.

Đây chính là hung thú đã uống qua nước Bán Nguyệt Tuyền.

Minh Thù ở trên bờ không với tới Lạc Hàm, chỉ có thể xuống dưới.

Nước suối vô cùng lạnh, là cảm giác lạnh thấu xương.

Minh Thù cắn răng đi qua, ngón tay vừa đụng phải Lạc Hàm, Lạc Hàm đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, ấn cô vào trong nước.

Minh Thù bị sặc một hớp nước.

“Lạc Hàm, là ta...”

Lực lượng đang ấn cô trong nước thả lỏng ra.

Lạc Hàm ôm eo cô, thanh âm có chút khàn khàn: “Tiểu Hoa thần, sao ngươi lại tới đây, có làm ngươi đau không?”

Minh Thù thở một ngụm, tức giận: “Ta cho là ngươi rốt cục cũng muốn giết ta.”

Lạc Hàm yếu ớt nói: “Sao có thể, ngươi là Tiểu Hoa thần của ta.”

Thân thể Lạc Hàm hơi chìm xuống dưới, nhưng nâng tay của cô vẫn rất ổn: “Tiểu Hoa thần, đi lên trước.”

Minh Thù nắm tay hắn lại kéo hắn lên bờ.

Minh Thù lạnh đến không chịu được, còn không thể dùng linh khí giữ ấm.

Kéo người lên bờ, cô hơi thở ra một ngụm khí, trong không khí lập tức lan tràn sương trắng.

“Ngươi sao vậy?”

“Không sao, nghỉ ngơi một lát liền tốt.” Lạc Hàm có chút vui mừng: “Hung thú Bán Nguyệt so với ta nghĩ lợi hại hơn nhiều, may là ta không mang ngươi đến, không thì ngươi yếu như vậy, một cái tát liền chết rồi.”

Minh Thù: “...”

Kéo lại ấn chìm nhất định còn kịp!

Minh Thù nhìn xung quanh một chút, gần đó có sơn động, Minh Thù đưa người qua, trong sơn động có không ít xương cốt.

Không biết có phải là hang ổ của hung thú Bán Nguyệt đã chết kia hay không.

Minh Thù đốt lửa lên, lột quần áo của Lạc Hàm ra.

Nhiệt độ vô cùng lạnh, sắc mặt Minh Thù đều cóng đến trắng bệch.

“Tiểu Hoa thần, tới đây.” Lạc Hàm vẫy tay về phía Minh Thù.

Quần áo trên người Minh Thù vẫn còn ẩm ướt, cô đổi một bộ quần áo trước sau đó mới đi qua.

Lạc Hàm đưa tay ôm lấy cô: “Ôm ta sẽ không lạnh.”

Thân thể Lạc Hàm vô cùng nóng giống như lửa, tinh thần cũng tốt hơn nhiều so với vừa rồi.

Minh Thù núp trong ngực hắn: “Ngươi thật sự không sao?”

“Ừ.” Lạc Hàm nói: “Ngày mai sẽ tốt.”

Lạc Hàm nhìn gò má Minh Thù, yết hầu chuyển động:“Tiểu Hoa thần, hôn ta một cái.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.