Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 1501: Chương 1501: Hoa thần trên trời hạ xuống (5)




Hấp thu cần nửa tháng, sau đó Minh Thù lại tốn thêm một tháng để đem lực lượng dung hợp thành lực lượng của mình.

Chờ Minh Thù tỉnh lại đã là nửa tháng sau.

Vừa mở mắt liền nhìn thấy Lạc Hàm đang tiến đến trước mặt mình.

Cặp mắt đào hoa của Lạc Hàm chớp nhẹ, hai hàng lông mi tinh tế không khác nào hai cái bàn chải nhỏ tại dưới mi mắt hắn phản chiếu ra một cái bóng.

“Tiểu Hoa thần, sao ngươi còn chưa biến hình?”

“Không phải không thay đổi, thời điểm chưa tới.” Minh Thù lải nhải niệm một câu.

“...”

Lạc Hàm thổi phù bật cười một tiếng.

Ngón tay hắn vuốt vuốt một chiếc lá của Minh Thù:“Tiểu Hoa thần, ta phát hiện ngươi làm sao lại thú vị như vậy.”

“Sau này chuyện ngươi phát hiện sẽ còn nhiều hơn.” Tiểu yêu tinh ngươi chờ đó cho trẫm! Sổ sách trước đó trẫm đều nhớ kỹ!

“Thật sao?” Lạc Hàm có chút nhíu mày: “Vậy ta rất chờ mong.”

Minh Thù đem lá cây của mình rút về, cô nhảy xuống đất đi một vòng, hẳn là cách biến hóa không xa, chỉ là cần một cơ hội khác.

Bất quá con hàng này cứ chờ mong mình biến hóa như thế...

Khẳng định không có ý tốt.

Minh Thù duỗi lá cây ra ôm lấy Lạc Hàm: “Ngươi muốn ta biến hình như vậy, ngươi có phải có sở thích kỳ quái gì hay không?”

Lạc Hàm: “...”

Ai có sở thích kỳ quái!

Lạc Hàm đẩy cô ra:“Ta nuôi dưỡng ngươi thời gian dài như vậy, nếu ngươi không thể biến hình, chẳng phải là lãng phí nhiều đồ như vậy của ta hay sao?”

Minh Thù lại ôm hắn: “Tại sao khi đó ngươi lại nhổ ta về, ta ở nơi đó rất tốt.”

Lạc Hàm đẩy mấy lần, Minh Thù cũng đều ôm lại, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ giang tay ra nói: “Dung mạo ngươi... Đặc biệt.”

Hoa cốc nhiều hoa như vậy nhưng chỉ có dung mạo của cô đặc biệt nhất, không nhổ cô thì nhổ ai?

Ừm!

Không thành vấn đề!

“Vậy ngươi chính là có mục đích mới nhổ ta rồi.”

“...”

Thực vật không phải đều là chủng loại đơn thuầnsao?

Đóa hoa này làm sao lại tinh như vậy?

Còn nghịch ngợm như thế!

Ánh mắt Lạc Hàm buông xuống rơi vào trên thân đóa hoa màu đen, cánh hoa màu đen như tơ lụa mỏng manh.

Lạc Hàm đột nhiên đưa tay.

“Ngươi làm gì!”

Minh Thù hất nhánh hoa ra tránh khỏi tay Lạc Hàm.

“Nhịn không được muốn động thủ đối với đóa hoa xinh đẹp như ta sao?”

Lạc Hàm tựa hồ bị hai chữ xinh đẹp làm cho tỉnh lại.

Nhan sắc của ngươi cùng hai chữ xinh đẹp này không liên quan có được không?

Cô đến cùng đã trải qua cái gì mới biến thành dạng này?!

Lạc Hàm hạ mắt, hậm hực thả tay xuống: “Tiểu Hoa thần, hiện tại thế nhưng là ngươi ôm ta.”

“Ta ôm ngươi thì làm sao.”

Minh Thù có lý chẳng sợ.

“Hiện tại ta chỉ là là một đóa hoa, ôm ngươi một chút thì thế nào? Có thể mang thai sao?”

Lạc Hàm: “...”

Ngươi có lý ngươi có lý.

Nam nhân tốt bụng không đấu cùng hoa!

Lạc Hàm nói sang chuyện khác: “Nửa tháng sau là thịnh yến ma tộc, ngươi có đi hay không?”

“Thịnh yến ma tộc làm gì? Có đồ ăn ngon sao?”

Lạc Hàm nâng trán, khóe miệng giật giật: “Ngươi trừ biết ăn còn biết cái gì?”

“Tính mạng còn không giữ nổi, còn phải biết cái gì?” Còn biết ngươi a.

Lạc Hàm: “...”

“Thịnh yến ma tộc chính là một trận tranh tài của ma tộc, đến lúc đó cũng sẽ có người bày quầy bán hàng trao đổi đồ vật, hẳn là sẽ có đồ tốt.”

Đồ tốt...

“Náo nhiệt không?”

“Ừ...”

Là đánh nhau, có thể không náo nhiệt sao?

“Vậy đi chứ sao.” Minh Thù ngữ điệu nhẹ nhàng.

Lạc Hàm hơi nâng khóe miệng lên một chút, bên trong ánh mắt liễm diễm hiện lên tia u ám nhìn không thấu.

-

Thịnh yến ma tộc

Địa điểm tổ chức là tại Ma Đô, một trăm năm cử hành một lần.

Những quy tắc thi đấu kia cùng tiên môn rất khác biệt.

Thịnh yến ma tộc chỉ có một chữ —— loạn.

Người tham gia sau khi tiến vào Ma Đô sẽ nhận được một bảng hiệu nhỏ.

Muốn đánh nhau phải không, tùy tiện tìm một chỗ liền có thể bắt đầu, thắng có thể cướp đi bảng hiệu, đến cuối cùng thống kê, người có số lượng bảng hiệu ở top 50 sẽ thi đấu cuối cùng.

Không tham gia đánh nhau sẽ không có loại bảng hiệu này, nếu như ngỏm...

Vậy thì tự nhận xui xẻo đi.

Dù sao đây là Ma Đô.

Là một nơi quả đấm trên hết.

Minh Thù ghé vào trên đầu vai Lạc Hàm, cô đã thu nhỏ không ít, lúc này chỉ lớn cỡ lòng bàn tay, cô rủ đóa hoa xuống nhìn cái bảng hiệu nhỏ trong tay Lạc Hàm.

“Qua loa lấy lệ như vậy sao?”

Cái này mẹ nó chính là tiện tay lấy xuống!

Cô vừa mới nhìn thấy người phát bảng hiệu kia tự mình tách ra.

“Ừ.” Lạc Hàm tiện tay đưa bảng hiệu nhỏ cho cô.

Minh Thù dùng lá cây nhận lấy: “Cái này có ký hiệu gì đặc thù sao?”

Vạn nhất có người giả mạo thì làm sao?

“Không có.” Lạc Hàm phủ nhận phỏng đoán của Minh Thù.

Minh Thù: “...” Tùy tiện như vậy sao?

Lạc Hàm tiếp tục nói: “Coi như gian lận đi đến cuối cùng cũng vô dụng, trận chiến cuối cùng không ai sẽ thủ hạ lưu tình cho ngươi cơ hội gian lận.”

Không hổ là ma tộc.

Rất trực tiếp.

“Là Lạc Hàm.”

“Hắn lại tham gia sao!”

“Đều thắng 3 nhiệm kì rồi, hắn vẫn chưa đủ sao!”

“Móa nó, nhìn thấy hắn ta liền run chân.”

“Không có tiền đồ.”

“Ngươi không run sao!”

“Các ngươi không biết sao, là có người mời hắn tham gia...”

“Ai lại không biết suy nghĩ như vậy? Hại mình đừng hại chúng ta a, Lạc Hàm ở đây còn có thể chơi thế nào?”

“Là Bát Kỳ.”

“...”

Lạc Hàm đi tới chỗ nào, đám người liền tự động phân ra cho hắn một con đường.

Ánh mắt mọi người nhìn ánh hoặc là chán ghét, hoặc là e ngại...

Cũng có một vài cô nương trong ma tộc đối với gương mặt của hắn có chút si mê.

Người đẹp mắt, vĩnh viễn sẽ không thiếu người xem.

“Bát Kỳ là ai?”

Lạc Hàm hôm nay hiếm khi không tiện miệng, tâm tình rất tốt giới thiệu cho cô.

“Bát Kỳ, Hổ Diễm là hai đại hộ pháp của ma tộc, trừ Ma Quân bên ngoài, thế lực của hai người bọn họ là lớn nhất.”

“Người lần trước đuổi theo ngươi chính là Bát Kỳ.”

“Ngươi cùng bọn hắn đều có thù?”

“Không tính đi.” Cặp mắt đào hoa của Lạc Hàm nhắm lại, cười đến tùy ý: “Nhưng bọn hắn coi ta là địch nhân, ta chưa hề xem bọn hắn là địch nhân.”

“Ngươi coi bọn hắn là cái gì? Tình nhân?”

Tình... Tình nhân?

Lạc Hàm xém chút đem Minh Thù ném xuống.

Tiểu Hoa thần này thật đúng là cái gì cũng dám nói!

Bình tĩnh!

Không so đo cùng một đóa hoa.

Lạc Hàm mặc niệm mấy lần thần chú tĩnh tâm dưới đáy lòng.

“Nói chuyện với ngươi đó” Minh Thù dùng lá cây vỗ vỗ hắn, đột nhiên trầm mặc là ý gì, sẽ không thật sự là tình nhân a?

Minh Thù tưởng tượng một chút...

Lá cây run lên.

Hình ảnh quá đẹp, không dám tưởng tượng.

Ánh mắt Lạc Hàm rơi vào một nơi nào đó: “Bọn hắn không xứng.”

Lời nói không nặng không nhẹ, nhưng là một bầu trời khinh thường.

Nam tử áo trắng như tuyết, tuấn mỹ vô cùng.

Cả người tản ra khí chất vương giả, nụ cười trên mặt có mấy phần tà khí cùng khinh thường, phảng phất giữa thiên địa không người nào có thể trở thành đối thủ của hắn.

Minh Thù: “...”

Thiết lập nhân vật lần này của tiểu yêu tinh có chút trâu bò a!

Minh Thù dùng lá cây chạm vào gò má của Lạc Hàm, Lạc Hàm có chút không thích ứng, nghiêng nghiêng đầu, ngón tay đẩy lá cây của cô sang bên cạnh.

“Tiểu Hoa thần, ngươi có muốn xem một vài đồ vật hay không, ta cướp cho ngươi...” Lạc Hàm kịp thời dừng lại, tiếng nói nhất chuyển: “Ta mua cho ngươi.”

“Tốt như vậy?”

“Đối với Tiểu Hoa thần tốt một chút là chuyện đương nhiên, không phải nuôi con chó cũng còn có tình cảm sao.”

“...”

“Ai, Tiểu Hoa thần... Ai ai ai... Đừng quất a...”

Đám người mơ màng nhìn Lạc Hàm.

Lạc Hàm điên rồi sao?!

*

Lần này là tìm đường chết thật, không lừa các ngươi! Ừ, Lạc Hàm chính là Cửu Thiếu, mỗi lần đánh Lạc Hàm đều muốn đánh thành Lạc Yến...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.