Lạc Hàm tìm một khách điếm ở lại, thịnh yến ma tộc vốn cũng không phải một ngày là có thể xong, khách điếm tốt một chút sớm đã bị người ta thuê.
Lạc Hàm đây là đoạt của người khác mới có một căn phòng như thế.
Ma Giới kỳ thật cũng không khác nhân gian là bao, cũng không có thảm như bên ngoài truyền ra như vậy.
Cái gì không thấy ánh mặt trời, ăn tươi nuốt sống...
Minh Thù nhìn Lạc Hàm lấy cái chậu hoa trước kia cô ở ra, vẫy vẫy cô tới: “Tới đây.”
Minh Thù nhảy qua tiến vào trong chậu.
“Cái chậu này sẽ không phải là Vô Cực Đỉnh gì đó chứ?”
Khóe miệng Lạc Hàm hơi nâng nhẹ, hai hàng lông mày xinh đẹp cau lại: “Tiểu Hoa thần, ngươi muốn được trồng bên trong Vô Cực Đỉnh?”
“Ta chỉ tùy tiện hỏi một chút.”
Tốt xấu gì cũng có chữ đỉnh, làm sao cũng phải có hình dạng của cái đỉnh a?
Cô đây chính là cái chậu...
Minh Thù móc đồ vật từ trong túi trữ vật ra.
Ma Quân cũng không biết đi chỗ nào tìm được, mỗi một đồ vật linh khí đều vô cùng sung túc.
Lạc Hàm thấy Minh Thù không để ý tới mình liền xoay người đến bên cạnh bên cửa sổ đứng đấy.
Vị trí này chính là dễ dàng nhìn thấy Ma Cung.
Ma Cung lửa đã tắt, chỉ có khói xanh lượn lờ bốc lên.
Hắn quay đầu nhìn Minh Thù đã tiến vào trạng thái tu luyện một chút, khí sắc ẩn giấu giữa hai hàng lông mày dần dần lộ ra.
Ngón tay trắng nõn nắm chặt cửa sổ, hô hấp có chút bất bình.
Lạc Hàm nhắm mắt lại, giấu sự giãy dụa dưới đáy mắt.
Gió nhẹ lướt qua, tóc xanh tung bay cùng y phục trắng như tuyết hỗn loạn thành một mảnh.
Chờ Lạc Hàm mở mắt đã khôi phục lại bộ dáng bình thường.
Cặp mắt đào hoa như chứa một hồ nước, bộ dáng mỉm cười làm cho người ta ngưỡng mộ si mê.
-
Ban đêm.
Lạc Hàm đẩy cửa sổ ra nhìn về phía bên ngoài.
Ma Đô yên tĩnh không tiếng động, u quang lưu động.
Hắn thiết lập pháp thuật trong phòng rồi xoay người ra ngoài, bất quá trong chớp mắt đã dời khỏi mấy chục mét.
Hắn lặng yên không tiếng động lướt qua những u quang kia, u quang giống như bị hắn hấp dẫn, du du dương dương đuổi theo hắn.
Lạc Hàm phất tay áo, u quang bá một cái tản ra.
Lại đảo mắt, giữa không trung đã mất đi thân ảnh của Lạc Hàm, u quang chậm rãi di chuyển sang bốn phía.
-
Hôm sau.
Minh Thù liền bị năm chữ đập vào tai “đại hôn củaMa Quân“.
Trời mới biết một buổi tối Ma Quân đã bị kích thích cái gì.
Trước lúc này cũng không có truyền qua tin tức Ma Quân có người mình thích, càng chưa từng nghe qua việc hắn muốn cưới ai.
Những hoa yêu được đưa về kia?
Mỗi ba trăm năm liền sẽ đưa đến một lần, đây là lệ cũ, Ma Quân làm sao lại cưới một hoa yêu.
“Hắn muốn cưới ai?” Minh Thù hỏi Lạc Hàm đang bình chân như vại uống trà.
Cánh môi của Lạc Hàm chạm vào chén trà, chén sứ trắng tinh lộ ra cánh môi vô cùng đỏ của hắn, nước đọng lại một chút như anh đào trên ngọn núi dính sương sớm.
Hắn nhấp một ngụm trà, phun ra một cái tên: “Hạnh Hoa.”
Minh Thù: “...”
Ma Quân đây là muốn cưới người Thái tử yêu để hắn tức chết sao?
Không có ngây thơ như vậy a?
Hôn lễ của Ma Quân được định vào ba ngày sau.
Thời gian gấp gáp làm cho cả Ma Đô đều lu bu lên.
Trước ngày đại hôn của Ma Quân, Ma Đô cấm tất cả đánh nhau ẩu đả cho nên các ma tộc không có việc gì liền tụ tập ở đầu đường tán gẫu.
Ma Cung khua chiêng gõ trống chuẩn bị.
Trước đó vài ngày vẫn là Ma Cung vắng ngắt, lúc này rực rỡ hẳn lên.
Thời gian ba ngày thoáng một cái trôi qua.
Vào ngày hôn lên, các ma tộc dồn dập tiến về Ma Cung tham gia hôn lễ.
Có thể đi vào Ma Cung đều là các ma tộc có thân phận, có địa vị.
Các ma tộc còn lại có thể ở bên ngoài Ma Cung nhận “Kẹo mừng”, vui vẻ chúc mừng.
“Chúng ta đi xem náo nhiệt... Tham gia hôn lễ không?” Minh Thù hỏi Lạc Hàm.
Lạc Hàm vô cùng tự mình hiểu lấy: “Người của Ma cung chỉ sợ không chào đón ta.”
Minh Thù muốn đi xem tiểu tinh nghịch nên hào hứng nhảy ra ngoài: “Vậy ta tự đi.”
Lạc Hàm vớt cô lại: “Tiểu Hoa thần, ngươi đừng làm loạn, hôm nay trong Ma cung tất cả đều là ma tộc, ngươi đi vào còn có thể toàn thây đi ra?”
“Ta sợ bọn họ a!” Trẫm thế nhưng đã đốt qua Ma Cung!
Lạc Hàm: “...”
Cô đến cùng xem bản thân mình là cái gì?
Một Tiểu Hoa yêu chưa biến hóa được cũng dám ăn nói ngông cuồng!
“Ngươi không đi cũng đừng cản ta, buông tay!”
“Được được được, dẫn ngươi đi.” Lạc Hàm giống như bất đắc dĩ.
“Ta có thể tự mình đi.”
“Ta thật vất vả mới nuôi ngươi lớn như vậy, dù có xấu xí ngu xuẩn cũng chính là ta nuôi không tốt, nào có thể để người khác hái đi.”
Minh Thù dùng lá cây quất tới.
“Ai ai ai... Tiểu Hoa thần, tại sao ngươi lại nổi giận...”
Minh Thù chẳng những quất hắn, còn biến lớn ra quất.
Với phương pháp của ngươi nuôi, nếu không phải trẫm mạng lớn, sớm mẹ nó đã treo không biết bao nhiêu lần.
Còn xấu xí?
Trẫm mặc dù là đóa hoa màu đen, nhưng bây giờ đã nhìn rất đẹp mắt!
Ngu xuẩn?
Nếu trẫm ngu xuẩn, ngươi mẹ nó chính là đầu heo!
“Tiểu Hoa thần, dừng tay!”
“Không có tay, không dừng được!”
Lạc Hàm bị Minh Thù đuổi đến chạy tán loạn trong phòng.
Nếu có người ở đây nhất định sẽ cảm thấy thần kỳ.
Đây chính là Lạc Hàm giết người không chớp mắt a!
“Tiểu Hoa thần, ngươi sẽ không tìm được ai đối với ngươi tốt như vậy, sau này ngươi phải báo đáp ta thật tốt.” Lạc Hàm cười hì hì nói.
Minh Thù nâng lá cây lên, phảng phất mỉm cười.
“Ta nhất định sẽ báo đáp ngươi thật tốt.”
Tích góp nhiều chuyện để đánh như vậy, nếu không đánh cũng thật có lỗi với ngươi.
Lạc Hàm cười nhẹ hai tiếng, không biết là không thèm để ý lời cô nói hay là không nghe ra được ý nghĩa nên bị câu nói kia của cô chọc cười.
-
Ma Cung.
Cửa chính Ma Cung lụa đỏ tung bay, tiếng người huyên náo cùng ma tộc kết bạn đi vào trong.
“Lạc Hàm...”
“Hắn đang đi về phía bên này a! Hắn đến đây thật, làm sao bây giờ!”
“Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Có nên đóng cửa hay không?”
“Đóng cái gì! Hôm nay là đại hôn của Ma Quân, đóng cửa sẽ có nhiều điềm xấu.”
“Vậy làm sao bây giờ? Hắn sẽ không phải là đến đập phá chứ?”
“Xem... Xem trước một chút, các ngươi đi gọi hộ pháp, nhanh đi!”
Công tử tuấn mỹ tư thế nhàn nhã tùy ý từ trong con đường đám người tự động tránh ra đi tới, nơi hắn vừa đứng chính là một bức tranh đẹp nhất.
Ma tộc đứng trước Ma Cung thở mạnh cũng không dám, chỉ mong hắn là đi ngang qua.
Nhưng nguyện vọng của hắn thất bại, bởi vì người đó đã đứng trước mặt hắn.
Áo trắng như tuyết, lụa đỏ nhẹ nhàng.
Hai loại màu sắc làm cho thị giác của người ta tạo thành cảm giác cực đoan đánh vào.
“Lạc Hàm... Ngươi ngươi... Ngươi muốn làm gì?” Ma tộc cố gắng trấn định hỏi: “Hôm nay... Là đại hôn của Ma Quân, ngươi không nên đến gây phiền toái!”
Cặp mắt đào hoa của Lạc Hàm nhíu lại: “Ta không được tham gia hôn lễ?”
“...”
“???”
Tham gia hôn lễ?
Ngươi?
Không đi sai chứ?
Mặc dù lơ ngơ nhưng Ma tộc vẫn đưa Lạc Hàm vào.
Tới tham gia hôn lễ vẫn tốt hơn so với đập phá.
Ma Quân thật vất vả mới kết hôn, nếu như bị đập phá, bọn hắn cũng sẽ gặp nạn.
“Tại sao Lạc Hàm cũng tới?”
“Ta thấy hắn là đến gây chuyện? Hôm nay có thể có trò hay để xem...”
“Cách xa hắn một chút.”
“Đi đi đi...”
Lạc Hàm tự mình mang hiệu quả giải phóng mặt bằng.
“Lạc Hàm!” Hổ Diễm mang theo mấy người xuất hiện ngăn chặn đường đi của hắn, tức giận hỏi: “Ngươi tới làm gì!”
Lạc Hàm: “Tham gia hôn lễ.”
Đáy mắt Hổ Diễm mang theo hận ý, khắc chế xúc động muốn động thủ, hừ lạnh một tiếng: “Ma Cung không chào đón ngươi, mời rời đi!”
“Hôm nay ta nhất định phải ở lại thì sao?”