Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 328: Chương 328: Hoàn Lương Hằng Ngày (12)




Nguyên chủ tu luyện Ngũ Tuyệt Bảo Điển dù có chút thiếu sót, nhưng thực lực không thể nghi ngờ, để Minh Thù treo đám người kia lên đánh hoàn toàn không thành vấn đề.

Cho nên cuối cùng nhóm người này đều nằm trên đất kêu rên, tức giận trừng mắt nhìn Minh Thù. Giống như Minh Thù giết cả nhà bọn họ, hận không thể xé nát nàng.

“Phong điện chủ, mau bắt tên ma đầu này.” Có người rống với Phong Bắc đang đứng đó.

Minh Thù theo tầm nhìn của mọi người nhìn Phong Bắc.

Phong Bắc khép áo choàng, lẳng lặng đứng bên cạnh: “Chư vị đều đánh không lại, một mình ta sao có thể là đối thủ của nàng.”

Mọi người trợn mắt không tin nổi, dường như không tin đây là lời của Phong Bắc.

“Phong điện chủ...”

“Phong điện chủ, ngươi muốn nhìn ma đầu kia quậy phá võ lâm đến long trời lở đất phải không? Thừa dịp lúc này thế lực nàng còn chưa lớn, hãy mau giết nàng đi!”

Minh Thù hoàn toàn không có dự định xưng bá võ lâm: “...”

Đám yêu tinh các ngươi có hỏi qua ý trẫm sao?

Phong Bắc: “...”

Giết nàng, hắn công lược cái quái gì!

Mỗi lần thiết lập đều dở dở ương ương như thế, nếu không phải đối lập với mục tiêu công lược, chính là cực kỳ xa lạ với mục tiêu công lược, ngoài ra còn có nhiệm vụ cướp đoạt.

Lão tử dễ dàng như vậy sao!

Phong Bắc không lên tiếng, dù cho mọi người gào thét thế nào, hắn cũng không nhúc nhích.

May là điện chủ Thất Tinh Điện trước kia là loại người không thích xen vào việc của người khác, dù mọi người nói như vậy, nhưng không có ai cảm thấy hành vi của Phong Bắc bây giờ và trước đây khác biệt.

“Giáo chủ, hay là chúng ta giết bọn họ.”

Lúc này giáo chúng đang giựt dây Minh Thù: “Đám khốn kiếp quá đáng ghét, dám nói chúng ta là tà ma ngoại đạo.”

“Giáo chủ giết bọn họ, thống nhất giang hồ.”

Tên kêu Minh Thù thống nhất giang hồ bị Minh Thù tát một cái: “Có thể có chút lý tưởng hay không, thống nhất giang hồ cái gì, các ngươi không ngại đói sao?”

Giáo chúng có chút mê man, thống nhất giang hồ có liên quan gì đến đói?

Minh Thù nhìn giang hồ hào kiệt trên đất: “Ta nói các ngươi nghe cho rõ, Ngũ Tuyệt Bảo Điển thật sự không ở chỗ ta, nếu các ngươi tìm được nhớ báo ta biết một tiếng.”

“Ma đầu, ngươi sẽ chết không được tử tế.”

“Ma đầu, ta đã báo tin cho môn phái, ngươi chờ bị tiêu diệt đi!”

Minh Thù không thèm nhìn mấy người kia, cười nhạt: “Nếu như ta chết, các ngươi sẽ biết hai chữ tuyệt vọng viết như thế nào, cho nên các ngươi hãy cầu mong ta không nên chết.”

Mọi người: “...”

Bệnh thần kinh!

Minh Thù trói những người này lại cùng một chỗ, còn đặc biệt kiêu ngạo viết mấy chữ lớn Ngũ Tuyệt Thần Giáo ở phía trước.

Nhiếp Sương vốn trốn trong đám người, nhưng vẫn bị Minh Thù kéo riêng ra đánh một trận.

Mọi người không đành lòng nhìn.

Ma đầu thật sự là ma đầu, ngay cả nữ nhân cũng đánh.

Thật đáng sợ.

Phải tiêu diệt.

...

Minh Thù dẫn người xuống núi, Phong Bắc nhắm mắt theo đuôi nhưng giáo chúng vây quanh nàng quá nhiều, hắn không có biện pháp tới gần.

“Giáo chủ, ta thấy điện chủ Thất Tinh Điện kia không tệ, hay là chúng ta trói hắn về?”

Nhìn có hơi quen mắt, hình như đã gặp qua ở đâu.

Nhưng giáo chúng ngẫm lại, đây là điện chủ Thất Tinh Điện, bọn họ có thể gặp qua cũng không kỳ quái.

Hoàn toàn chưa từng nghĩ đến lúc trước bọn họ còn trói người ta.

Minh Thù liếc giáo chúng, giáo chúng cười nịnh nọt.

“Các ngươi có muốn trói hoàng đế luôn không?”

“Giáo chủ thích hoàng đế?”

Giáo chúng vô cùng kinh ngạc: “Nhưng hoàng đế đã năm sáu chục tuổi, nếu so ra thì điện chủ kia vẫn tốt hơn, đẹp trai vóc người cũng tốt.”

Phong Bắc nghe không sót một chữ: “...”

Các ngươi có thể kiêng nể đương sự như ta một chút được không?

Giáo chúng và Minh Thù ồn ào nửa ngày, lúc Minh Thù sắp đánh người, bọn giáo chúng lập tức giải tán.

Phong Bắc nhìn kiểu gì cũng thấy đám giáo chúng kia cố ý.

Nhưng lúc này hắn lại có cơ hội lên phía trước.

Nhanh chân đuổi theo Minh Thù, Phong Bắc gọi nàng một tiếng: “Mộ giáo chủ.”

“Chuyện gì?”

Phong Bắc suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngũ Tuyệt Bảo Điển, thật sự ngươi không biết nó ở đâu sao?”

Minh Thù trừng mắt nói mò: “Biết.”

Phong Bắc híp mắt: “Ở đâu.”

Minh Thù nghiêng đầu, nụ cười chói mắt cực kỳ ngạo mạn nói: “Sao ta phải nói cho ngươi biết, ngươi cho rằng mình là ai?”

Ta sẽ không nói ngươi biết, dù sao ta cũng không biết.

“Ta thắng, Mộ giáo chủ chưa đưa Ngũ Tuyệt Bảo Điển cho ta, nhưng báo cho ta biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở đâu, cũng là chuyện nên làm?”

“Không phải là ta đã đưa ngươi sao?”

Còn là trẫm tự tay viết, không xuất bản, bao nhiêu đồ ăn vặt cũng không mua được.

“Ta nói là Ngũ Tuyệt Bảo Điển thật.”

Ai muốn tự tay ngươi viết Ngũ Tuyệt Bảo Điển, chỉ có cái tên, làm giả cũng không làm như ngươi.

Minh Thù thong dong phản bác: “Ta chưa từng nói thắng lôi đài là có Ngũ Tuyệt Bảo Điển thật, ta sẽ không nói ngươi biết.”

Tức chết ngươi.

“Mộ giáo chủ.”

Phong Bắc đột nhiên ngăn cản Minh Thù, gương mặt lạnh lùng: “Ngươi đắc tội nhiều người như vậy, còn muốn đắc tội ta?”

Minh Thù mỉm cười: “Nhiều thêm một người không sao, ít một người cũng không vấn đề gì, thiếu ngươi thì sao?”

Lúc có thể kéo giá trị thù hận, trẫm vẫn phải liều mạng một lần.

Đến đây đi thiếu niên, hận trẫm trước đi.

Phong Bắc ngưng mắt nhìn Minh Thù, gằn từng chữ một: “Hậu quả đắc tội Thất Tinh Điện, không đơn giản như đắc tội những môn phái khác.”

Ta sẽ quấn ngươi cả đời.

Minh Thù nhướng mày, mắt sáng như thần mang theo nụ cười thản nhiên: “Ngươi uy hiếp ta?”

“Chỉ có lòng nhắc nhở.”

Nội tâm Phong Bắc giãy giụa, nếu không gian này không thể công lược, trực tiếp giết nàng là được rồi.

“Ta lại muốn nhìn xem, hậu quả đắc tội Thất Tinh Điện là như thế nào.”

Dù sao cũng đắc tội nhiều người như vậy, không sợ!

Phong Bắc nghẹn giọng, một lúc lâu mới nói: “Ngươi cầm Ngũ Tuyệt Bảo Điển chỉ là tai họa, nó chỉ làm ngươi rước lấy càng nhiều phiền phức.”

“Phiền phức cũng không sao, binh đến tướng ngăn.”

Phong Bắc: “...”

Ngươi là nhân vật phản diện, ngươi lợi hại!

Nếu không đoạt lại...

Ý nghĩ này của Phong Bắc cũng chỉ là thoáng qua, không có thực thi bởi vì thiết lập của hắn không làm được loại chuyện này.

“Làm thế nào ngươi mới có thể nói ta biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở đâu.”

“Ngươi đi chết đi.”

“...”

Tại sao ngươi không đi chết!

Phong Bắc tức muốn nổ tung tại chỗ, thiếu chút nữa một chưởng đập chết Minh Thù.

Đối tượng công lược một lời không hợp lập tức bảo hắn chết.

Nhìn hình ảnh Minh Thù đi xa, Phong Bắc nghiến răng “kèng kẹt“.

“Điện chủ, ngài nghĩ Ngũ Tuyệt Bảo Điển còn ở trên người nàng không?”

Phong Bắc lập tức nghiêm túc: “Hẳn là không có...”

Hắn nghĩ... Nếu như nàng thật sự có, có lẽ sẽ lấy ra khoe khoang với hắn một phen.

Đừng hỏi vì sao hắn có ý nghĩ như vậy.

Trực giác nói cho hắn biết, nữ nhân kia nhất định làm được.

Thiên Xu không phát hiện Phong Bắc bất thường: “Chúng ta còn cần theo nàng không?”

Phong Bắc im lặng một lúc lâu, hạ lệnh: “Ngươi tiếp tục tìm, ta theo nàng.”

“Điện chủ?”

Nếu Ngũ Tuyệt Bảo Điển thực sự không trong tay nàng, tiếp tục theo chính là lãng phí thời gian.

Phong Bắc có đủ lý do: “Không thể bỏ qua bất kỳ đầu mối nào.”

Thiên Xu suy nghĩ một lúc cũng đồng ý, lỡ đâu ở chỗ nàng thật thì sao?

Thế nhưng điện chủ tự mình đi...

Thiên Xu có chút không yên tâm.

Phong Bắc định liệu trước: “Ta tự biết chừng mực.”

Lão tử muốn đi giết chết nàng.

...

[Hài Hòa Hiệu]

Minh Thù: Nghe nói ngươi muốn giết ta?

Phong Bắc: Ai nói? Tên khốn nào nói!

Minh Thù: [Mỉm cười.]

Phong Bắc: [Khóc thút thít.] Ta không kiểm soát được suy nghĩ! Đừng trách ta, ta không nhận tội này, đều là lỗi của tiểu tiên nữ.

Tiểu tiên nữ: [Mẹ già mỉm cười hòa ái] Các ngươi tăng lượt bỏ phiếu là có thể khống chế được suy nghĩ đó nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.