#Tin tức giang hồ: Mộ Linh một lời không hợp liền mở khóa truyền giáo.#
“Giáo chủ không sao chứ?”
“Hộ pháp nói không có việc gì... Sẽ không sao.”
“Giáo chủ lợi hại như vậy, sao có thể có chuyện các ngươi đừng nói mò.”
“Nếu giáo chủ gặp chuyện không may, chúng ta có phải dọn đồ chạy trốn hay không?”
“Cái này không được đâu, giáo chủ còn chưa có...”
Giọng nói ngoài cửa vang lên đứt quãng, Minh Thù trợn to mắt nhìn rèm giường, đám yêu tinh bên ngoài nói cái quái gì vậy?
Cơ thể có chút nặng nề, hô hấp khó khăn, Minh Thù cảm giác không tốt lắm chắc hẳn là cơ thể mới bị thương.
Minh Thù hít sâu một hơi, tiếp tục nghe câu chuyện trước.
Đây là một thế giới võ hiệp, nữ chính giả gọi là Nhiếp Sương, tiểu thư Bán Nguyệt sơn trang là một người xuyên sách.
Trong sách, Nhiếp Sương đang tìm đường chết, hãm hại nữ chính, bắt cóc nữ chính, hành hạ nữ chính, nói chung những chuyện độc ác mà nữ phụ ác độc làm Nhiếp Sương đều đã làm.
Cuối cùng, đương nhiên kết cục không tốt lắm lâm vào cảnh cửa nát nhà tan.
Cũng giống như những người xuyên sách khác, khi xuyên vào Nhiếp Sương tuyên bố nhất định phải thay Nhiếp Sương kia báo thù, sống một cuộc sống đặc sắc.
Nhiếp Sương nói sống cuộc sống đặc sắc, chính là không ngừng thông đồng với nam nhân ưu tú bên người nữ chính, cuối cùng biến một phiên võ hiệp thành kịch trường NP (1) không thể miêu tả.
Nguyên chủ tên Mộ Linh.
Giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo.
Danh tiếng của Ngũ Tuyệt Thần Giáo trong chốn giang hồ không tốt lắm... Ừ, là rất không tốt. Thuộc về phạm trù tà giáo là loại người người chửi mắng.
Sau này Ngũ Tuyệt Thần Giáo ẩn cư, không hề lui tới với người trong giang hồ. Người trong giang hồ mặc dù kiêng kỵ nhưng sẽ không chủ động đi đắc tội.
Nhiếp Sương người xuyên sách này, nàng ta biết trong sách đề cập qua Ngũ Tuyệt Thần Giáo có một loại sách quý rất lợi hại.
Cho nên giai đoạn trước Nhiếp Sương cố ý bị thương tiến vào Ngũ Tuyệt Thần Giáo, trong Ngũ Tuyệt Thần Giáo tìm loại sách quý kia.
Nhiếp Sương thật sự tìm được, nhưng khi tìm được thì lại bị người khác phát hiện.
Nàng ta mang theo cuốn sách chạy khỏi Ngũ Tuyệt Thần Giáo, sợ Ngũ Tuyệt Thần Giáo truy sát nàng ta, liền thả lời đồn nói giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo phát điên muốn làm chuyện không thể miêu tả với nàng ta, còn nói Ngũ Tuyệt Thần Giáo có ý đồ bất chính với giang hồ.
Ngũ Tuyệt Thần Giáo biến mất nhiều năm không để lại dấu vết đột nhiên xuất hiện, còn có ý đồ bất chính, nhất thời trên giang hồ sợ bóng sợ gió.
Nguyên chủ rất tức giận, tiếp tục cho người truy sát Nhiếp Sương. Vốn tưởng rằng có thể dễ dàng cầm lại sách, nhưng kết quả lại bại trận quay về.
Nguyên chủ phải đích thân ra tay, không ngờ lại gặp thời kỳ suy yếu mỗi tháng một lần của nàng, sách thì không lấy lại được, lại còn bị thương không nhẹ.
Hiện tại bây giờ chính là chuyện này.
Tiếp theo Ngũ Tuyệt Thần Giáo sẽ phát triển theo hướng tà giáo phản diện, nữ chính giả là một cô gái đáng thương bị bắt nạt.
Nguyên chủ chỉ muốn cầm lại quyển sách kia, nàng cần quyển sách cũng cần bảo vệ thật tốt quyển sách kia, đó là trách nhiệm của giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo.
Sau khi cùng nữ chính giả lăn qua lộn lại, Ngũ Tuyệt Thần Giáo lần thứ hai quang vinh trèo lên đầu bảng tà giáo giang hồ người người mắng chửi.
Kết cục sau cùng chính là nguyên chủ bị nhân sĩ võ lâm chính phái vây quanh, chết trong tay nữ chính giả.
Mà nữ chính giả cùng các nam nhân của nàng ta lại ân ân ái ái tiêu dao giang hồ.
Sau khi nghe xong câu chuyện, Minh Thù chỉ muốn chửi thề, hào quang nữ chính giả là con mẹ nó hào quang!
Nếu không phải nữ chính giả chỉ ra Ngũ Tuyệt Thần Giáo, thì có lẽ trong chuyện này nguyên chủ là vai chính, Ngũ Tuyệt Thần Giáo sẽ là một truyền thuyết rất ngầu.
Cơ thể hiện tại bị thương rất nghiêm trọng, Minh Thù làm gì cũng không được, thật là đói...
Minh Thù xuống giường ra khỏi cửa.
Giáo chúng đứng ngoài cửa nghe tiếng mở cửa, đều cúi đầu xuống: “Giáo chủ.”
Minh Thù dựa khung cửa, giọng nói mang ý cười nhè nhẹ: “Đi lấy chút đồ ăn cho ta.”
Giáo chúng cảm thấy giọng nói của giáo chủ có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ chắc do giáo chủ bị thương, có lẽ là vì suy yếu nên cũng không ai dám hỏi gì, vội vã rời đi chuẩn bị đồ ăn.
Nhưng thức ăn bọn họ chuẩn bị đều là đồ ăn nhẹ, trong miệng Minh Thù vốn không có vị gì, lại ăn những món này cảm giác càng ăn càng đói.
Nàng vỗ bàn một cái kêu đổi.
Bọn giáo chúng không chịu ngay từ đầu, còn nói cái gì mà hộ pháp nói chỉ có thể ăn cái này, hộ pháp làm sao làm sao, hộ pháp thế nào thế nào...
Nhưng cuối cùng giáo chúng cũng khuất phục dưới uy quyền của giáo chủ, thay đổi toàn bộ đồ ăn của giáo chủ.
Lúc Minh Thù đang ăn vô cùng vui vẻ, một nam nhân từ ngoài cửa tiến vào, giáo chúng bên ngoài gọi hắn là hộ pháp.
“Giáo chủ.”
Hộ pháp ôm quyền hành lễ: “Ngài đã tỉnh rồi à, có cảm giác gì không khỏe không?”
Minh Thù cầm đùi gà: “...”
Hộ pháp này hình như rất trâu bò.
Bây giờ trẫm phải che ngực hay che đầu đây?
Cuối cùng, Minh Thù quyết định che đùi gà: “Vô cùng tốt.”
Dù là bị thương nặng, cũng không thể ngăn cản quyết tâm ăn đồ ăn vặt của trẫm.
Hộ pháp có thể là phát hiện cách nói của Minh Thù và giáo chủ trước kia có chút khác, ngẩng đầu nhìn Minh Thù, mi tâm liền nhăn lại, giọng nói cứng nhắc:
“Giáo chủ, người còn bị thương, làm sao có thể ăn đồ đầy mỡ như vậy.”
Minh Thù lập tức bảo vệ đồ ăn trước mặt: “Bệnh thì ăn cái gì mới có thể bổ sung dinh dưỡng?”
“Giáo chủ, vết thương của ngài không thể ăn mấy thứ này, thuộc hạ phái người chuẩn bị thức ăn lỏng cho ngài.”
Ai muốn ăn thức ăn lỏng, không ăn!
Trẫm cũng không phải chưa mọc răng.
Hộ thực (2) Thù chỉ vào cửa: “Ngươi đi ra ngoài!”
Hộ pháp: “...”
Giáo chủ này là thế nào?
Hộ pháp dốc toàn lực hoàn thành trách nhiệm: “Giáo chủ, cơ thể của ngài...”
“Đi ra ngoài.”
Trẫm ăn còn có người ở chỗ này ồn ào, tin trẫm tự sát tại chỗ sống lại cho ngươi xem không!
“...”
Hộ pháp bị Minh Thù đuổi ra ngoài, hắn đứng ở cửa ngẩn ra nhìn giáo chúng đứng hai bên cửa, hộ pháp hạ giọng hỏi:
“Giáo chủ tỉnh lại bao lâu rồi?”
“Chưa đến nửa canh giờ.”
Giáo chúng cẩn thận trả lời: “Giáo chủ tỉnh lại, thuộc hạ lập tức sai người đi mời ngài.”
“Ai cho ngươi đưa đồ ăn đầy mỡ như vậy cho giáo chủ?”
Giáo chúng ủy khuất: “Hộ pháp, đây là giáo chủ yêu cầu, chúng tôi ngăn không được.”
Bọn họ khuyên được sao?
Nhưng giáo chủ hoàn toàn không nghe.
Bọn họ còn chưa gặp qua giáo chủ bốc đồng như vậy, quả thật như một đứa trẻ thời kỳ phản nghịch.
Giáo chúng nào đó đánh bạo hỏi: “Hộ pháp, giáo chủ sẽ không... Bị đám khốn kiếp ngoài kia đánh ra bệnh gì chứ?”
“Đám khốn kiếp kia không biết xấu hổ, thừa dịp giáo chủ của chúng ta gặp khó khăn nên đánh lén, chúng ta đi báo thù cho giáo chủ.”
“Không thể để giáo chủ chịu đòn oan, phải giáo huấn bọn họ một chút.”
“Đi đi...”
Một đám giáo chúng xắn tay áo muốn ra ngoài đánh nhau, hộ pháp lạnh lùng nhìn đám này kêu gào ồn ào, nhưng cũng không đi ngăn cản giáo chúng.
Giáo chúng: “...”
Hộ pháp, ngươi phải ngăn chúng tôi!
Bầu không khí hết sức khó xử.
Cuối cùng hộ pháp mở miệng, hóa giải sự ngượng ngùng này: “Ta xuống núi bắt một đại phu về, các ngươi hầu hạ giáo chủ cho tốt.”
Bọn giáo chúng thở phào, đều đồng ý: “Tuân lệnh hộ pháp.”
“Không có vấn đề, hộ pháp.”
“Ngài yên tâm đi, chúng ta nhất định hầu hạ giáo chủ thật tốt.”
Đối với chuyện hộ pháp nói bắt đại phu mà không phải mời đại phu, bọn giáo chúng không hề phản ứng gì, dường như đây là chuyện bình thường.
Minh Thù ngồi trong phòng nhìn toàn cảnh: “...”
Ở Ngũ Tuyệt Thần Giáo này sớm muộn gì cũng phải uống thuốc.
Hộ pháp vừa đi, giáo chúng bên ngoài giống như học sinh tiểu học không có giáo viên quản, ồn ào bàn tán, đám khốn kiếp kia đánh giáo chủ của bọn họ đến ngốc đi, làm sao bây giờ.
Minh Thù: “...”
Trẫm vẫn ngồi đây này! Ngốc chỗ nào!
Tố chất làm phản diện như vậy, đây là đến chọc cười đúng không?
Được rồi.
Thế giới này vốn chính là một tiểu phẩm hài, nhân vật phản diện ngu ngốc một chút cũng không có xấu xa gì.
***
(1) NP: Mối qua hệ một nữ nhiều nam.
(2) Hộ thực: Người bảo vệ thức ăn.