Tửu lâu.
Một tên đại hán đang cùng đồng môn đố nhau uống rượu, bầu không khí vui vẻ trên bàn rượu âm thanh cực kì lớn.
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, một bóng dáng từ bên ngoài xông vào đi thẳng đến bàn rượu.
Người trên bàn rượu phát hiện có người đi qua, đều nhìn về phía người đó.
Từ trong người tên đó lấy ra một phong thư, đưa cho đại hán: “Giang hồ lệnh, mời thiếu hiệp đến phủ minh chủ.”
Đưa tin xong, người đó lập tức rời đi.
“Này...”
Đại hán đuổi theo ra ngoài, nhưng cũng chỉ thấy mông ngựa đối phương.
Đại hán nhìn phong thư trong tay có ấn ký của phủ minh chủ, hoàn toàn không còn men say.
Dưới ánh nắng rực vàng tháng tám, giang hồ hào kiệt đồng thời nhận được giang hồ lệnh từ phủ minh chủ truyền tới.
Giang hồ lệnh chỉ có minh chủ có thể phát, mà chỉ khi xảy ra sự kiện quan trọng mới có.
Mọi người nghĩ đến chuyện xảy ra gần đây nhất, có lẽ là phủ minh chủ muốn liên kết mọi người cùng nhau đối phó Ngũ Tuyệt Thần Giáo.
Cũng không ai nghi ngờ, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới phủ minh chủ.
Bên ngoài phủ minh chủ có người canh giữ, người đến đây cần phải đưa giang hồ lệnh cho bọn họ, sau khi tiến vào phủ minh chủ cũng không gặp được minh chủ, được sắp xếp ở xung quanh phủ minh chủ chờ những người còn lại đến.
Lúc này minh chủ bị trói ở thư phòng, Minh Thù vắt chéo chân ăn bánh ngọt, hất đổ hết đống sách cổ trên bàn minh chủ.
“Phong điện chủ.”
Minh chủ hạ giọng gọi Phong Bắc.
Minh chủ và Minh Thù cách nhau một giá sách, Phong Bắc đứng trước cửa sổ, Minh Thù ở bên kia không nhìn thấy hắn cho nên minh chủ mới dám gọi hắn.
Phong Bắc nhìn minh chủ, minh chủ lập tức nói: “Đừng nói là ngươi cũng bị ma đầu kia uy hiếp?”
Minh chủ buồn bực!
Phải nói chuyện tối ngày hôm đó... Cũng không có gì đáng nói, từ khi nữ ma đầu kia vào đến khi hắn bị trói lại cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Bị trói xong, người phủ minh chủ mới phát hiện hắn bị trói!
“Sao minh chủ lại nói những lời này?”
Lẽ nào biểu hiện của hắn rất giống bị uy hiếp sao?
Minh chủ liếc nhìn Minh Thù, dường như nàng đang nhìn vô cùng say mê không chú ý bên này, hắn nói cực nhỏ:
“Phong điện chủ, hiện tại người các đại môn phái đều tới ngươi tìm cơ hội liên hệ với bọn họ, ma đầu kia chỉ dẫn theo vài người chắc chắn không phải đối thủ của chúng ta.”
Phong Bắc cũng rất muốn đồng ý với đề nghị của minh chủ, đáng tiếc hắn không thể đồng ý.
“Minh chủ nghĩ bọn họ có thể đánh bại nàng sao?”
“Nhiều người sức lớn chúng ta đồng tâm hiệp lực, Ngũ Tuyệt Thần Giáo không ở đây, một mình nàng chiến đấu đơn độc nhất định chúng ta có thể đánh bại.”
Minh chủ rất có kinh nghiệm: “Chính nghĩa luôn luôn chiến thắng tà ác.”
Phong Bắc giống như gật đầu đồng ý.
Minh chủ thấy vậy, tiếp tục nói: “Chỉ cần Phong điện chủ hỗ trợ, chúng ta nhất định có thể bắt được ma đầu.”
“Cạch.”
Âm thanh rất nhỏ từ bên kia vang lên, minh chủ nháy mắt với Phong Bắc lời nói phía sau nuốt vào miệng.
Giọng nói trong trẻo nhanh chóng vang lên: “Ngươi và hắn nói cái gì?”
Phong Bắc xoay người lại, thành thật bán đứng minh chủ: “Minh chủ nói muốn liên lạc với người bên ngoài, một lưới bắt ngươi.”
Đầu tiên là minh chủ sửng sốt, sau đó là kinh ngạc: “Phong điện chủ ngươi...”
Đoán chừng là suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì đó, minh chủ giận tím mặt: “Nàng là ma đầu, ngươi muốn làm bạn với ma đầu? Ngươi biết mình đang làm gì sao?”
“Đương nhiên là ta biết mình đang làm gì.”
Hai nhiệm vụ của hắn đều liên quan đến nàng, hắn có thể làm sao đây!
“Sao ngươi không đồng ý?”
“Ta biết mình muốn cái gì, tại sao phải đồng ý?”
Hắn không tin nàng không nghe được chút nào, nếu hắn thật sự đồng ý với đề nghị của minh chủ không chừng hiện tại đã bị đánh bầm dập, hắn cũng không muốn bị đánh.
Minh chủ ngu ngốc nhưng hắn không ngu ngốc.
Minh Thù nhìn hắn cười, loại nụ cười làm Phong Bắc có chút hoảng hốt, ma xui quỷ khiến vươn tay đầu ngón tay chạm vào mí mắt của nàng.
Ngón tay lạnh lẽo tản ra nhiệt độ ấm áp giống như hắn bị bỏng, nhanh chóng thu tay về đặt dưới lớp áo choàng.
Phong Bắc cho rằng Minh Thù sắp nổi giận, nhưng nàng chỉ rút một quyển sách trên giá xuống, xoay người quay lại bên kia tiếp tục ăn bánh đọc sách.
Phong Bắc hơi nhíu mày.
Càng ngày càng không hiểu nổi nàng.
Minh chủ cố gắng làm Phong Bắc lung lay để hắn đứng về phe mình. Nhưng Phong Bắc không yên lòng người luôn thất thần, minh chủ nói mười câu hắn chỉ có thể nghe lọt một câu.
Minh chủ vừa vội vừa hận.
...
Đến thời gian ước định, người hầu phủ minh chủ dẫn mọi người đến bãi đất trống phía sau phủ minh chủ. Nơi này vốn là dùng để tổ chức đại hội võ lâm, đã đủ chỗ tuy rằng mọi người nghi ngờ nhưng vẫn lần lượt ngồi xuống.
Mọi người ở đây bắt đầu bàn tán tại sao lâu như vậy còn chưa nhìn thấy minh chủ, minh chủ lập túc xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Nhưng hình tượng lúc này của minh chủ có hơi không ổn, bị người kèm hai bên không nói, cả người vô cùng tiều tụy chật vật.
Mà người phía sau minh chủ bọn họ đều biết, mọi người vô cùng rối loạn.
“Ma đầu, là ma đầu kia nàng cũng tới.”
“Ma đầu ngươi phát điên tàn sát Bán Nguyệt sơn trang, ba trăm bảy mươi sáu mạng người còn dám tới nơi này, còn dám bắt cóc minh chủ, ngươi muốn làm gì!”
Minh Thù dẫn theo giáo chúng đi bên cạnh minh chủ lên ghế bên trên, ấn minh chủ ngồi xuống ghế, cười cười: “Có cái gì không dám, không phải là ta đã trói lại rồi sao?”
“Đúng vậy giáo chủ trói minh chủ mà thôi, có cái gì ngạc nhiên, một đám nhà quê chưa thấy qua kinh thành.”
“Giáo chủ trói minh chủ các ngươi đó là vinh hạnh của hắn, ồn ào cái gì, các ngươi cũng muốn bị trói à?”
“Đến đây đến đây, trói các ngươi chung với minh chủ, các ngươi có nạn cùng chịu chia ngọt sẻ bùi.”
Giáo chúng lao xuống phía dưới diễu võ dương oai, phát huy nhân vật phản diện đến tối đa.
Các đại hiệp giang hồ nhà quê: “...”
Tà ma ngoại đạo có phải quá kiêu ngạo hay không?
“Ma đầu mau thả minh chủ ra!”
Minh Thù mỉm cười, giọng hơi kiêu ngạo: “Ta không thả ngươi làm gì ta? Muốn thì lên đánh ta đi!”
“...”
Ngươi buông minh chủ ra rồi nói!
Túm minh chủ làm bia đỡ đạn, ai dám xông lên.
“Ma đầu chớ có kiêu ngạo, hào kiệt võ lâm đều ở đây. Có bản lĩnh ngươi thả minh chủ ra, chúng ta quyết đấu công bằng.”
Bọn họ nhiều người như vậy, không tin không thể đánh lại người này.
“Quyết đấu công bằng? Ngươi cho là ta ít đọc sách dễ lừa à? Các ngươi nhiều người như vậy ta chỉ có vài người, công bằng chỗ nào? Đến lúc đó các ngươi nói một câu vì diệt trừ bại hoại võ lâm, mọi người cùng nhau tiến lên không phải là ta bị các ngươi đánh chết sao?”
Minh Thù sợ hãi vỗ ngực: “Sao các ngươi âm hiểm thế.”
Mọi người: “...”
Ngươi còn đứng bên cạnh minh chủ chúng ta, rốt cuộc ai âm hiểm?
“Ma đầu, hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi đừng hòng chạy!”
“Khó khăn lắm mới gọi các ngươi tới, ta chạy cái gì.”
Minh Thù vô cùng nghiêm túc hứa hẹn: “Yên tâm, ta không chạy.”
Phía dưới xôn xao, cái gì gọi là nàng khó khăn lắm mới gọi bọn họ tới?
Lẽ nào giang hồ lệnh là nàng bảo minh chủ phát?
Vậy kêu bọn họ tới làm gì đó, một lưới bắt hết sao?
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía minh chủ.
Nét mặt minh chủ già nua rối rắm, hắn ta cũng bị trói!
“A di đà phật.”
Một hòa thượng mặt mày hiền hậu đứng phía trước, đột nhiên chắp hai tay thành hình chữ thập, tiếng gào xung quanh bảo Minh Thù thả minh chủ đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ nghe hòa thượng nói: “Mộ thí chủ, ngươi bắt cóc minh chủ lại gọi mọi người tới, không biết có chuyện gì?”