Thanh kiếm kia sắc bén cỡ nào Nhạc Càn rất rõ ràng, cho nên hắn không dám tùy tiện tiến lên.
Bọn giáo chúng nằm trên đất nhanh như một làn khói chạy về phía Minh Thù, dáng vẻ hưng phấn, hình như người nằm trên đất kêu rên không phải bọn họ.
“Giáo chủ thật lợi hại.”
“Ha ha, cũng không nhìn xem giáo chủ là ai, tên tiểu bạch kiểm này còn dám chạy. Giáo chủ ngài yên tâm, tối hôm nay đảm bảo hắn sẽ được tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường chờ ngài đến.”
Minh Thù: “...”
Trẫm không có hứng thú với phụ nữ nha!
Mặt mày Nhạc Càn tối xuống: “Vị công tử kia đắc tội ngươi chỗ nào?”
“Nói ra cũng dài...”
Minh Thù cười nói: “Ta sẽ không nói.”
Nhạc Càn: “...”
Lời này nên hiểu như thế nào?
Minh Thù liếc mắt nhìn Nhạc Càn, sau đó nhìn Nhiếp Sương: “Đồ ở đâu?”
“Ta còn không biết đồ ngươi nói là cái gì, làm sao ta biết ở đâu.”
Nhiếp Sương quật cường trả lời.
Mọi người xôn xao, thì ra không phải cưỡng đoạt nam nhân mà là cướp đồ.
Nụ cười Minh Thù càng sâu thêm, lưỡi kiếm sắc bén cắt rách làn da non mịn ở cổ Nhiếp Sương:
“Ngươi tự tay mang ra ngoài, tại sao không biết? Ngươi có muốn hỏi vị đại hiệp bên kia một chút hay không, độ sắc bén của thanh kiếm này có thể cắt đầu ngươi?”
Giọng nói của nàng không chứa chút tức giận, dường như chỉ là nói chuyện phiếm bình thường.
Nhưng rơi vào tai Nhiếp Sương dường như có một tầng sương lạnh, ầm ầm nổ tung làm tay chân nàng ta rét lạnh.
Nhiếp Sương run run một chút, sắc mặt hơi trắng bệch nhưng vẫn phủ nhận: “Ta thực sự không biết ngươi nói cái gì.”
“Không biết cô nương tìm vật gì?” Nhạc Càn hỏi lần thứ hai.
Minh Thù ngước mắt, mỉm cười.
Đôi mắt Nhiếp Sương mở to, dường như muốn ngăn cản Minh Thù, nhưng lại nghe một giọng nói thanh thúy vang lên, từng chữ từng chữ:
“Ngũ Tuyệt Bảo Điển.”
Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
Nhạc Càn là người trong giang hồ, đương nhiên biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển là cái gì. Trong lòng hắn hơi kinh ngạc, nhưng khuôn mặt lại không thể hiện chút biểu cảm gì.
Đám người xung quanh cũng có người biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển là cái gì, lúc này tiếng bàn tán dần dần lớn lên. Mấy chữ Ngũ Tuyệt Bảo Điền này thật làm người thèm khát.
Hắn nhíu mày lạnh lùng nói: “Ngũ Tuyệt Bảo Điển thất truyền từ lâu, sao lại trong tay vị công tử này?”
Tuy Ngũ Tuyệt Bảo Điển là cuốn sách xếp hàng đầu bảng giang hồ, nhưng Ngũ Tuyệt Bảo Điển thất truyền từ lâu mọi người trong giang hồ cũng biết rõ.
Không ai biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trong tay Ngũ Tuyệt Thần Giáo.
Tuy rằng đều có hai chữ Ngũ Tuyệt, nhưng lúc ban đầu trước khi Ngũ Tuyệt Bảo Điển xuất hiện thì Ngũ Tuyệt Thần Giáo đã tồn tại từ lâu.
“Nếu không, ngươi nói cho hắn biết ngươi lấy như thế nào?”
Minh Thù đưa mắt nhìn Nhiếp Sương.
Gương mặt Nhiếp Sương cứng ngắc lại trắng bệch, giọng nói đều trở nên mềm mại, lộ ra giọng nói đặc thù của con gái:
“Ta không biết, ta thực sự không biết Ngũ Tuyệt Bảo Điển gì đó, ta chưa từng nghe qua.”
Nhạc Càn sửng sốt một chút, chắc là không ngờ Nhiếp Sương là một cô nương.
Minh Thù đứng dậy muốn đánh Nhiếp Sương, Nhạc Càn theo bản năng tiến lên.
Minh Thù chỉ kiếm vào hắn, mỉm cười nhắc nhở: “Thiếu niên đừng xằng bậy, đao kiếm không có mắt đâu.”
Nhạc Càn: “...”
Rốt cuộc là ai xằng bậy!
Cầm kiếm của hắn nói đao kiếm không có mắt với hắn, đây là khinh thường hắn sao?
Nhạn Càn nhìn Nhiếp Sương bị đám giáo chúng đè trên mặt đất, vẫn không thể nhúc nhích:
“Dù Ngũ Tuyệt Bảo Điển thật sự... Trong tay vị cô nương này, nhưng ngươi đoạt như vậy cũng không đúng.”
Ngũ Tuyệt Bảo Điển chỉ là thất lạc, cũng không phải bị hủy diệt, khả năng xuất hiện cũng không phải không có.
Minh Thù hơi nhướng mày: “À, ta cho rằng võ lâm tôn thờ chính là ai cướp được là của người đó, lẽ nào quy củ võ lâm không giống nhau?”
Hơn nữa đó vốn là của Ngũ Tuyệt Thần Giáo, trẫm chỉ là lấy lại đồ của mình.
Nhạc Càn nghẹn họng, võ lâm đúng là như vậy.
Nhưng người ta chỉ là ngầm đoạt, ngươi đây là cướp công khai, giống nhau sao!
Mọi người đều muốn thể diện không phải sao?
Minh Thù đánh Nhiếp Sương một trận trước mặt Nhạc Càn, nhưng Nhiếp Sương rất kiên cường, vẫn cắn răng sống chết không chịu nói ra bí tịch ở đâu.
Ngay lúc Minh Thù tức giận thì ba nam hai nữ đột nhiên từ bên ngoài chui vào:
“Sư huynh.”
“Sư huynh, xảy ra chuyện gì mà vội đưa tin cho chúng tôi như vậy.”
“Đây là ai?”
Nhạc Càn gọi sư đệ sư muội của mình tới, lo lắng giảm đi không ít: “Ta khuyên ngươi thả cô nương này ra, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.”
Minh Thù không chút kiêng kỵ bọn họ, thậm chí có phần hưng phấn: “Ỷ đông hiếp yếu? Đến đây đến đây, vừa lúc thử xem chiêu mới của ta.”
Nhạc Càn: “...”
Bên ngươi hơn hai mươi người, bên bọn họ chỉ có vài người, rốt cuộc là ai ỷ đông hiếp yếu.
Có xấu hổ hay không!
Không đợi bên Nhạc Càn phản ứng, Minh Thù cầm kiếm Nhạc Càn tiến lên.
“Kiếm của sư huynh...”
“Đúng, kiếm sư huynh ngươi.”
Minh Thù cười khanh khách tiếp nhận câu nói kia: “Đến đây đi, cảm nhận tình yêu sâu lắng của sư huynh đối với ngươi.”
Mọi người kinh hãi, thanh kiếm kia ở trong tay cô nương đó còn lợi hại hơn trong tay sư huynh bọn họ.
Giống như kiếm trước đây sư huynh dùng là kiếm giả.
Nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện vẫn là thanh kiếm kia, chẳng qua là vì người sử dụng kiếm khác nhau cho nên có cảm giác khác nhau.
Bọn giáo chúng đè Nhiếp Sương, đồng loạt ngồi xổm cách đó không xa nhìn giáo chủ của mình, đánh ngã từng người từng người trong đám khốn kiếp này.
Giáo chủ thật lợi hại.
Giáo chủ ngốc nhưng vẫn rất lợi hại.
Giáo chủ vạn tuế!
Nhạc Càn không ngờ mình đánh không lại một vị cô nương, nhìn tuổi của nàng cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, gương mặt tinh xảo, trên mặt luôn mang theo ý cười ôn hòa, giống thiên kim tiểu thư các gia tộc lớn.
Tại sao hắn lại chưa từng nghe qua ai nói, giáo chủ nào đó là một cô nương xinh đẹp như vậy.
“Ngươi làm gì!”
“Thả ta xuống!”
“Sư huynh, cứu mạng!”
Mạng của Nhạc Càn còn khó bảo toàn, thì làm sao có thời gian đi cứu bọn họ.
Minh Thù cùng giáo chúng treo ngược từng người lên mái hiên bên cạnh, thanh kiếm kia bị nàng tùy tiện cắm trên một búp cải trắng trên mặt đất.
“Giáo chủ, tên tiểu bạch kiểm này phải làm sao?”
Giáo chúng chỉ vào Nhiếp Sương sắc mặt trắng bệch.
Còn tưởng rằng giáo chủ muốn cướp về làm áp giáo phu quân, không ngờ lại không phải.
“Treo lên.”
“Tuân lệnh giáo chủ.”
“Không có vấn đề giáo chủ.”
Nhiếp Sương bị trói tay chân, giống đám người kia treo ngược lên xà nhà, nhìn xa xa như treo mấy con cá muối.
Nhiếp Sương tốt xấu gì cũng là nữ chính giả, muốn từ trong miệng nàng ta đào ra Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở đâu, Minh Thù đoán chừng có hơi khó khăn, vậy kéo giá trị thù hận trước là được.
Dù sao thời gian cũng còn dài, chúng ta cứ từ từ chơi.
Minh Thù treo người xong cũng không đi, mà ngồi bên dưới ăn gì đó.
Người qua đừng vây xem tự động lui ra một vòng nhường chỗ cho Minh Thù, rất sợ chọc đến giáo chủ lai lịch không rõ này, bọn họ cũng sẽ bị treo lên như cá muối.
Nhạc Càn cho rằng Minh Thù còn muốn làm cái gì, kết quả nàng yên vị ở phía dưới ăn một chén hoành thánh, sau đó mang theo đám người kia ung dung bỏ đi.
Người qua đường vây xem: “...”
Hôm nay bọn họ chưa tỉnh ngủ xem một vở kịch như thế này.
Đám người Nhạc Càn: “...”
Hôm nay ra cửa không xem ngày, ra cửa gặp phải một tên bệnh thần kinh thực lực rất trâu bò.
Nhiếp Sương đã nghĩ quá nhiều.
“À, đúng rồi!”
Một giáo chúng đột nhiên chạy lại, đạp lên bàn của quầy bán hoành thánh bên cạnh, đứng trên cao la lớn:
“Giáo chủ bảo ta nói cho các ngươi biết, Ngũ Tuyệt Bảo Điển trên người Nhiếp Sương của Bán Nguyệt sơn trang. Muốn cướp thì nhanh tay lên, bằng không giáo chủ ra tay các ngươi sẽ không có cơ hội.”