Phong Bắc vừa đi, Minh Thù liền không chống đỡ được, ngồi dưới đất.
Thực lực nam nhân kia tuyệt đối không phải đám giáo chúng kia có thể bắt tới, hoặc là hắn cố ý bị bắt, hoặc là hắn thay xà đổi cột (*).
Có bẫy!
Minh Thù bước vào thùng nước lạnh ngâm mình, dùng linh khí ngăn chặn sự khô nóng bạo động trong cơ thể, tuy hiệu quả không tốt lắm nhưng dễ chịu hơn trước một ít.
Minh Thù cẩn thận kiểm tra cơ thể này một lần, năng lượng đó dường như không được làm dịu đi, nóng nảy muốn tìm gì đó.
Phía chân trời nổi lên ánh sáng trắng, khô nóng trong cơ thể Minh Thù cũng dần rút đi.
Nàng đứng dậy mặc quần áo.
Kỳ thực nói đêm trăng tròn không hoàn toàn chính xác, chắc là chu kỳ tuần hoàn một tháng, có đôi khi sẽ sớm hơn trăng tròn, có đôi khi sẽ sau trăng tròn.
Nàng nghi ngờ Ngũ Tuyệt Bảo Điển không được đầy đủ.
Nói cách khác, nguyên chủ tu luyện Ngũ Tuyệt Bảo Điển chỉ là tàn quyển không trọn vẹn.
Công pháp hoàn chỉnh, sẽ không xuất hiện tình huống như vậy, trừ phi... Tẩu hỏa nhập ma.
Nhưng nguyên chủ không tẩu hỏa nhập ma.
Nguyên chủ không có xem qua toàn bộ Ngũ Tuyệt Bảo Điển, thực lực của nàng chỉ có thể nhìn đến tầng thứ tư, mở tầng thứ năm ra đều là chỗ trống.
Chờ nàng đột phá tầng thứ tư mới có thể nhìn thấy tầng thứ năm. Cho nên Minh Thù không có biện pháp xem toàn bộ công pháp, để xác nhận rốt cuộc có phải tàn quyển hay không.
Có chút buồn bực.
Đồ ăn vặt của trẫm đâu!
Minh Thù vội xuống lầu, đám giáo chúng kia bị Minh Thù xử lý thật thảm, buộc từng người thề độc không bao giờ đoạt nam nhân cho nàng nữa, bằng không sẽ độc thân cả đời.
Bọn giáo chúng rất phiền muộn.
Bọn họ đều là vì hoàn thành nhiệm vụ của hộ pháp!
Nhất định là bọn họ không tìm đúng khẩu vị của giáo chủ.
Lần sau phải tìm hàng thật tốt.
...
Minh Thù nghe nói Nhạc Càn và Nhiếp Sương bị chặn ở Định Vân Tự, cũng không biết Nhiếp Sương nói gì với bọn họ, không bao lâu sau những người này liền tản đi.
Tiếp theo bắt đầu truyền ra Ngũ Tuyệt Bảo Điển ở trên người Minh Thù, đương nhiên những người đó không biết Minh Thù là giáo chủ giáo phái nào, chỉ có thể dùng nữ nhân kia để thay thế.
Minh Thù mang theo một đám người mục tiêu rất rõ ràng, bị một đám người đuổi đánh, muốn nàng giao ra Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
Minh Thù thể hiện ra rằng trẫm không có.
Các ngươi đánh chết trẫm, trẫm cũng không có.
“Giáo chủ, đám khốn kiếp kia thật quá đáng, rõ ràng Ngũ Tuyệt Bảo Điển là của chúng ta, bọn họ dám đến giành.”
Minh Thù ở bên cạnh gặm khoai lang, nội tâm lạnh nhạt, cũng không liên quan đến trẫm.
“Giáo chủ, chúng ta đi liều mạng với bọn họ.”
Các ngươi đi đi.
“Giáo chủ bla bla...”
Minh Thù gặm khoai lang xong, giáo chúng cũng khoác lác kiêu ngạo xong, nàng phủi phủi tay, bảo đám yêu tinh này tập hợp sang đây.
Minh Thù nói lời sâu xa: “Ta nói các ngươi làm nhân vật phản diện, ánh mắt đừng nông cạn như vậy, chúng ta phải nhìn xa trông rộng.”
Giáo chúng phụ họa vô điều kiện: “Giáo chủ nói đúng.”
Có giáo chúng tương đối có năng lực suy nghĩ, giơ tay hỏi: “Giáo chủ, tại sao chúng ta là nhân vật phản diện?”
“...”
Vì sao? Bởi vì thiết lập chính là như vậy. Với thông minh của các ngươi, không làm chính diện nổi đâu.
Minh Thù mỉm cười nói bừa: “Nhân vật phản diện phù hợp với khí chất của chúng ta hơn.”
Đoán chừng là giáo chúng đồng ý cách nói này, chờ kế hoạch lâu dài của Minh Thù.
Minh Thù khí thế kinh người, giọng nói hiên ngang: “Tìm ngọn núi, ước hẹn.”
Giáo chúng: “?”
Nói nhìn xa trông rộng đâu?
“Giáo chủ, tại sao phải tìm núi, tìm chỗ khác không được sao?”
Minh Thù không hề nghĩ ngợi: “Phù hợp khí chất.”
“Giáo chủ nói có lý.”
“Giáo chủ nói đúng.”
“...”
Có một đám giáo chúng như vậy thực sự là trải nghiệm mê người.
...
Đám giáo chúng thật sự tìm được một ngọn núi thích hợp ước hẹn, đỉnh núi rất bằng, đường lên núi chỉ có một, cực kỳ thích hợp đóng cửa thả chó.
Bọn giáo chúng dựa theo lời Minh Thù nói, phát thiệp mời cho các đại môn phái, mời bọn họ đến... Cướp Ngũ Tuyệt Bảo Điển.
Các đại môn phái nhận được thiệp mời rất mờ mịt.
Bọn họ chưa nói muốn cướp!
Tuy rằng ngoài miệng chưa nói, nhưng rốt cuộc có muốn hay không cũng chỉ trong lòng các đại môn phái mới biết.
Cho nên vào lúc thiệp mời ước định đến tay, các đại môn phái vẫn phái người đến, đương nhiên không phải thành viên đứng đầu của môn phái.
Mọi người đều liếc nhìn nhau, trong mắt đều biết rõ mục đích cũng không giao lưu, đều đứng một bên.
Người đến ngày càng nhiều, đỉnh núi rộng lớn có vẻ chật chội.
Đỉnh núi không có gì cả, chỉ có một lều nhỏ được dựng lên, Minh Thù ngồi bên trong.
Bọn giáo chúng đứng bên ngoài, bảo vệ lều ngay cả rãnh nước cũng không lộ, vừa nhìn giống như xảy ra chuyện gì vậy.
“Nhiếp cô nương, người Bán Nguyệt sơn trang có tới không?”
Nhạc Càn ở trong đám đông, hắn thấy được môn phái của mình liền hỏi Nhiếp Sương đứng bên cạnh.
Nhiếp Sương nhìn xung quanh một vòng, thất vọng lắc đầu.
“Vậy ngươi theo ta đi.”
Nhạc Càn không thể vứt bỏ Nhiếp Sương.
Lần trước ở Định Vân Tự, Nhiếp Sương nói nàng ta sợ Minh Thù sẽ làm hại bọn họ, cho nên mới cố ý nói để Minh Thù rời đi.
Nhiếp Sương chân thành tha thiết, dù Nhạc Càn có hơi nghi ngờ nhưng nán lại với Nhiếp Sương lúc lâu, nghi ngờ dần tan đi.
Người phía sau chạy đến, Nhiếp Sương khó khăn lắm mới khiến bọn họ tin tưởng, Ngũ Tuyệt Bảo Điển không nằm trong tay nàng ta, là Minh Thù cố ý nói muốn hãm hại mình.
“Xin hỏi vị cô nương này là ở môn phái nào?”
Có người bước đến trước lều bên kia, chắp tay hành lễ.
Vừa hỏi ra, xung quanh liền yên tĩnh lại.
Đến bây giờ bọn họ còn chưa biết, nàng là giáo chủ giáo phái nào.
Minh Thù ngồi trong lều, ngước mắt nhìn người bên ngoài, mím môi cười khẽ: “Ngũ Tuyệt Thần Giáo.”
Giọng nói thanh thúy như một cây gai, đâm vào trong lòng mọi người.
“Xào xạc xào xạc.”
Ngoại trừ tiếng gió thổi, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.
Cơ thể Nhiếp Sương cứng ngắc.
Ngũ Tuyệt Thần Giáo.
Nàng là Ngũ Tuyệt Thần Giáo.
Lúc trước Nhiếp Sương không phải không nghĩ qua, nhưng trong nhận thức của nàng ta giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo chắc hẳn là một nam nhân, sao lại lại là nữ nhân được?
“Giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo làm sao lại là nữ nhân.”
Có người nói ra điều mọi người nghi ngờ.
Minh Thù nhướng mày cười lạnh: “Có ai từng nói giáo chủ Ngũ Tuyệt Thần Giáo không phải nữ nhân à?”
Mọi người: “...”
Thật sự không có.
Chuyện tình Ngũ Tuyệt Thần Giáo xuất hiện, không bao lâu liền biến mất không tung tích, mọi người cho là bọn họ đã quay về.
Không ngờ giáo chủ người ta mang theo một đám người, thoắt ẩn thoắt hiện trước mặt bọn họ.
Bây giờ, bọn họ còn bị Ngũ Tuyệt Thần Giáo hẹn ở nơi hoang vu này!
“Rốt cuộc Ngũ Tuyệt Thần Giáo các ngươi muốn làm gì!”
“Theo như ngươi nói, các ngươi không phải tới vì Ngũ Tuyệt Bảo Điển? Sao nói như ta lấy dao kề cổ các ngươi ép các ngươi tới vậy?”
Việc này trẫm không cần.
“Ngũ Tuyệt Thần Giáo của các ngươi tà đạo bất chính.”
“Ngươi nói ai tà đạo bất chính!”
Đám giáo chúng bắt đầu tức giận: “Ngươi nói ai! Tin ta giết ngươi không!”
“...”
Tác phong này thật sự là tà đạo bất chính.
Minh Thù là chủ nơi này, bọn họ lại không muốn gây sự với đám giáo chúng, mục đích bọn họ đến đây hôm nay không phải gây chuyện với đám tà giáo bất chính này.
Nhưng sau này...
Thì khó nói được.
“Thất tinh điện hạ đến rồi!”
Mọi người kinh ngạc hô hoán.
Mọi người đều đồng loạt nhìn về ngọn núi.
Chỉ thấy một nam nhân choàng một chiếc áo màu đen chậm chạp bước đến, trên áo choàng toàn là hoa văn sông núi, cảnh vật khác nhau theo bước đi của hắn.
Nam nhân vô cùng dễ nhìn, có thể dùng từ xinh đẹp để miêu tả. Làn da trắng bạch như một đóa bạch ngọc lan. Một nam nhân có làn da như vậy, rất dễ khiến người khác hiểu lầm là nữ nhân.
Nhưng từ lúc hắn xuất hiện chưa có ai nghĩ đó là nữ nhân.
Hắn chỉ dẫn theo một người, nhưng khí thế lấn át cả mấy chục người.
***
(*) Thay xà đổi cột: Tráo đổi người, đồ vật.