Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 880: Chương 880: Kếm phá thương khung (23)




Thiếu tông chủ Càn Nguyên tông ôm cổ Minh Thù, sùng bái nói: “Tỷ tỷ, ngươi tiếp được ta, ngươi thật là lợi hại!”

Minh Thù: “...”

Tông chủ Càn Nguyên tông cố ý đúng không.

Minh Thù ném tiểu tử này cho Trường Sinh.

“Rầm...”

Yêu khí khổng lồ từ trong viện tản ra, mới vừa rồi đám yêu tinh còn xông ra bên ngoài, đột nhiên bắt đầu lùi lại.

Chớp mắt một cái yêu tinh rút lui tới không còn một con.

Luồng yêu khí từ trong viện bay lên biến mất ở hướng Bắc.

-

“Sao xuất hiện nhiều yêu tinh như vậy?”

“Thất Nguyệt cô nương cảm thấy rất hứng thú sao?” Trường Sinh vừa giúp đệ tử Xích Dương tông băng bó vừa trả lời.

Đệ tử Xích Dương tông nhìn nữ nhân áo đỏ đang ngồi chồm hổm bên cạnh mình liền nín thở, nhịn không được không nhịn cũng không xong.

“Không có hứng thú, thế nhưng cũng không ngăn ta nghe ngóng nhiều chuyện, dù sao cũng buồn chán.”

Yêu vương mất tích, đột nhiên xuất hiện yêu tinh đều rất kỳ quặc.

Lúc trước nói Thôi Liễu Nhi có thai yêu vương cũng rất kỳ quặc.

“Gần đây bên trong thành không hề xuất hiện yêu khí, những yêu tinh đột nhiên xuất hiện, đột nhiên mất tích chắc chắn có Càn Khôn.”

Trường Sinh nhẹ giọng nói: “Được rồi.”

Đệ tử Xích Dương tông liếc mắt nhìn nữ nhân áo đỏ, ôm vết thương rời khỏi.

“Vậy cái Càn Khôn này ở nơi nào chứ?”

Nữ nhân giơ tay lên ánh mặt trời xuyên qua ngón tay nàng, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt nàng dát lên một vầng sáng nhàn nhạt.

Trường Sinh rửa tay, nước trong vắt chiếu lên y phục đỏ tươi đẹp của nữ nhân, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng phất qua nước, y phục đỏ vỡ vụn.

“Trường Sinh công tử, Trường Sinh công tử.” Đệ tử của Vô Cực kiếm tông đột nhiên tới gọi Trường Sinh.

Trường Sinh đi theo đệ tử kia, Phương Vãn vẫn yếu ớt nằm ở trong viện, trên người nàng ta đang đắp một cái áo khoác bên cạnh đệ tử đang đút đan dược cho nàng ta, nhưng mà đan dược nuốt xuống cũng không có tác dụng gì.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Tông chủ Vô Cực kiếm tông đang cùng những người còn lại thương lượng chuyện kế tiếp, đột nhiên thấy một màn như vậy không khỏi lên tiếng hỏi.

“Phương Vãn sư tỷ vì cứu Lăng sư huynh bị yêu tinh đả thương.”

Bọn họ phụng mệnh ở trong thành lục soát, Lăng Liệt phát hiện có một chỗ không thích hợp đi vào lục soát, ai biết bên trong có yêu tinh mai phục.

“Lăng Liệt thì sao?”

“Lăng sư huynh đi đuổi theo yêu tinh rồi.”

Tông chủ Vô Cực kiếm tông khuôn mặt nghiêm trọng bắt mạch cho Phương Vãn, lại truyền linh khí cho nàng ta đương nhiên hiệu quả không tốt.

Lúc đầu Trường Sinh đã thấy được bản lĩnh của người đệ tử đi gọi hắn, hắn tới cũng chỉ là thăm tông chủ Vô Cực kiếm tông, không có ý nhúng tay vào.

Tông chủ Vô Cực kiếm tông cũng không có ý nhờ hắn giúp đỡ.

Chính hắn lấy đan dược đút cho Phương Vãn, đáng tiếc cuối cùng vẫn không như ý.

Tam tông lục phái có năng lực đều luân phiên nhau xem, cuối cùng đều lắc đầu.

Đệ tử mời Trường Sinh tới hỏi: “Tông chủ, vì sao... không cho Trường Sinh công tử nhìn.”

Tông chủ Vô Cực kiếm tông im lặng không nói.

“Có vẻ ông ta không muốn gặp ngươi lắm.” Minh Thù hai tay ôm ngực: “Các ngươi có thù oán?”

“Không có.”

Minh Thù lại liếc về phía Phương Vãn.

Phiếu đổi đồ ăn vặt... sẽ không chết chứ?

Tông chủ Vô Cực kiếm tông xác định bọn họ thực sự không còn cách nào nữa, lúc này mới đồng ý cho Trường Sinh nhìn.

“Trường Sinh công tử, ngài nhanh cứu sư tỷ đi.”

Trường Sinh khép tay áo lại rồi đứng thẳng dậy: “Thuốc này nàng ta mua không nổi.”

Tông chủ Vô Cực kiếm tông chợt nhìn về phía hắn, ánh mắt sắc bén giống như là muốn nhìn xuyên thấu hắn.

“Ý gì?”

Trường Sinh phảng phất không nhận thấy được ánh mắt sắc bén của tông chủ Vô Cực kiếm tông: “Mạng đã mượn, mua không nổi.”

Mạng đã mượn...

Minh Thù hơi kinh ngạc.

Trường Sinh gật đầu với tông chủ Vô Cực kiếm tông, xoay người rời khỏi.

“Trường Sinh công tử...” Tên đệ tử kia không cam lòng đuổi theo Trường Sinh đã rời khỏi.

Minh Thù đột nhiên ngồi xổm xuống: “Ôi chao, tông chủ gì vậy.”

Đệ tử của Vô Cực kiếm tông nhao nhao rút kiếm: “Yêu nữ ngươi làm cái gì, cách xa Phương Vãn sư muội một chút!”

Minh Thù thở dài một tiếng: “Lo lắng cái gì, nàng ta sẽ phải chết, ta có thể làm gì nàng ta.”

Đệ tử Vô Cực kiếm tông: “...”

Tông chủ Vô Cực kiếm tông nhìn về phía Minh Thù, phất tay ý bảo các đệ tử thu kiếm.

Nữ nhân y phục đỏ rực cười xinh đẹp: “Ta có thể giúp ngươi cứu nàng, nhưng ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”

Tông chủ còn chưa nói tiếp, các đệ tử đã nóng nảy.

“Tông chủ đừng nghe lời nàng ta, nàng ta chắc chắn không có lòng tốt, trước kia chỉ nhắm vào sư tỷ.”

Minh Thù nghiêm túc trả lời: “Nàng ta không thể chết được.”

Phiếu đổi đồ ăn vặt của trẫm phải sống khỏe mạnh.

Đệ tử tức giận: “Yêu nữ ngươi muốn làm cái gì, tông chủ còn không có biện pháp, ngươi có thể có biện pháp gì.”

Minh Thù không nhanh không chậm nói: “Tông chủ của các ngươi không có cách đó là tài nghệ của hắn không bằng người khác, đại đạo ba nghìn sao ngươi biết người khác không có cách?”

“Không làm phiền cô nương.”

Tông chủ Vô Cực kiếm tông thấp giọng từ chối.

Minh Thù nhìn thấy Phương Vãn còn có thể sống kiên cường một lát nữa, nhún vai: “Nếu nàng ta chết, mọi người cẩn thận một chút.”

Đợi sau khi Minh Thù rời đi, đám đệ tử ai cũng tức giận.

“Nàng ta có bị bệnh không?”

“Trước như cứ nhằm vào sư tỷ, hiện tại tới là có ý gì.”

“Chắc chắn là có ý xấu.”

“Không sai, không sai.”

Minh Thù mỗi ngày đều bôn ba trên đường cứu vớt phiếu đổi đồ ăn vặt rất bất đắc dĩ, nàng thực sự muốn cứu sinh mạng quý báu của phiếu đổi đồ ăn vặt.

-

Tiểu viện đều bị hủy hết rồi, Trường Sinh cũng không thấy tăm hơi đâu, Minh Thù ở trong thành tìm chỗ ở.

“Khách quan, phòng của ngươi là phòng số ba ở trên, ở phía trước vừa rẽ qua là tới.”

Tiểu nhị dẫn Minh Thù lên lầu, khuôn mặt nịnh nọt.

“Ôi, vị khách quan kia, ngài cẩn thận chút.”

Tiếng hô lớn của tiểu nhị vang lên giống như đụng vào vật gì đó.

Minh Thù quay đầu nhìn lại, trước mặt tiểu nhị là một người nam nhân, khuôn mặt bình thường, vóc người lại hết sức tráng kiện như một tòa núi nhỏ khí thế khiếp người.

“Ha ha...”

Tiểu nhị đại khái cũng phát giác được vị khách trước mặt không dễ chọc, cười khan tránh đường.

Khóe môi nhỏ bé của Minh Thù nhếch lên, cười với người kia.

Người kia bình tĩnh nhìn Minh Thù vài giây, thu tầm mắt lại cất bước đi xuống lầu.

“Phù...” Tiểu nhị thở phào, nhớ tới chính mình còn chưa tiễn khách vào phòng, vội vàng nói: “Khách quan, mời tới bên này.”

Minh Thù kêu tiểu nhị chuẩn bị cơm nước cho mình, sau đó lại cần nước để tắm rửa.

Nàng ngâm mình dưới nước thoải mái nhắm mắt lại.

Người nam nhân vừa nãy... là người chết sao?

Không đúng.

Yêu khí và tử khí trên người hắn nồng nặc rất hỗn loạn.

Minh Thù nhìn trần nhà: “Vì để sống, thực sự là không từ thủ đoạn nào sao. Dương Quan đạo, Thanh Vân lộ, Trường Sinh...”

Nàng cười một cái, đáy mắt rung động ngừng lại, lạnh băng như bị thời gian ngưng tụ.

Người trên đời đều như vậy.

“Rầm!”

Cửa sổ bị vật gì đó đụng trúng run lên một cái, tiếp tới cái thứ hai cửa sổ bị phá vỡ, Liên Kính từ bên ngoài bay vào một tiếng “đùng” vang lên trên tấm ván.

Ngọn gió thổi qua tấm lụa trắng của căn phòng, lộ ra nữ nhân quyến rũ bị những tầng hơi bao quanh lấy.

Ánh sáng của Liên Kính không ổn định, một lát là Hy Tà kiếm, một lát là Đoạn Hư kiếm, một lát nữa lại biến thành những thứ khác.

“Kỳ quái, rõ ràng ta thấy nó đi về hướng này.”

“Suỵt, nhỏ giọng chút.”

“Chúng ta đi vào gõ cửa hỏi một chút.”

Giọng nói cách xa rất nhanh thì phòng sát vách vang lên tiếng gõ cửa.

Minh Thù dang tay lấy quần áo mặc lên người, đi chân trần bước ra khỏi thùng nước tắm, hơi nước trên người nàng đã biến mất sau khi nàng mặc y phục vào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.