“Không có đạo lý gì cả! Con gái đáng thương của ta, hu hu, mọi người mau xem này...”
Minh Thù mới sáng sớm đã bị tiếng khóc than ồn ào đánh thức.
Nàng đứng dậy đi ra ngoài, tiện tay nhận bánh bao từ A Hỷ, chậm rãi bước ra ngoài phủ.
Trình Quy đứng ở trên bậc thang, thị vệ xếp thành một hàng đứng chặn ở trước cửa.
Mà ở trước cửa đại môn, mẹ Lý Thân dẫn theo Lý Hoa, gào vang động trời.
Trên đường đã có mọi người vây quanh, chỉ trỏ về phía mẹ Lý Thân và Lý Hoa.
Sắc mặt Lý Hoa tái nhợt nằm trên băng ca, cánh tay bị băng vải cố định, nhìn qua có vẻ đã bị gãy.
Minh Thù nheo mắt, bước mấy bước đi ra cửa chính đứng ở bên cạnh Trình Quy.
Trình Quy thấy nàng đi ra: “Ầm ĩ đến nàng sao?”
Minh Thù cắn một miếng bánh bao, hàm hồ hỏi một tiếng: “Mới sáng sớm mà làm gì vậy?”
“Mẹ, chính là nàng ta, là nàng ta...” Giọng nói Lý Hoa vô cùng thê lương: “Chính nàng ta đã làm gãy cánh tay con, mẹ, con đau quá.”
“Được rồi, đừng tưởng rằng ngươi là quận chúa ta sẽ sợ ngươi, ngươi khiến con gái ta trở thành thế này, phải cho ta lời giải thích, nếu không... Ta không để yên cho ngươi.”
Trình Quy hơi kinh ngạc, hắn cho rằng hai người kia vô cớ tới gây sự, tại sao lại dính líu tới nàng vậy.
Một lát sau thì khuôn mặt hắn tràn đầy sự vui vẻ.
Nàng sẽ không vô duyên vô cớ nhằm vào người khác, nhất định là xả giận cho hắn.
Còn nói không thích lão tử, ăn ở hai lòng.
Minh Thù chậm rãi ăn bánh bao, một lát mới nói: “Chưa xong nữa sao? Định cáo trạng ta à?”
Mẹ Lý Thân ngồi trên mặt đất, bắt đầu gào thét: “Trời ơi, mọi người xem kìa, nàng ta đã khiến tay con gái ta thành như thề, còn ỷ thế hiếp người, ta sống thế nào đây!”
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Chuyện này là sao?”
“Hình như nàng ta chặt đứt tay con gái nhà người ta...”
“Trời, bây giờ nàng ta là quận chúa.”
“Quận chúa thì sao, thiên tử phạm pháp cũng trị như dân thường, nàng là quận chúa thì có thể đánh người sao?”
“Trước kia là nhị cô nương Liễu gia, hiện tại đột nhiên trở thành quận chúa, không hiểu chuyện này là sao...”
“Quận chúa...”
Nghe thấy mọi người bàn tán xôn xao nên mẹ Lý Thân được nước làm tới: “Quận chúa đánh chết người rồi, mau đến xem...”
Đối mặt với sự kêu rên của mẹ Lý Thân, Minh Thù mặt không đổi sắc mỉm cười: “Dù các ngươi đi tố cáo thì có thể làm gì ta, ta lại không đánh chết nàng, hoàng đế có thể giết ta sao?”
Mẹ Lý Thân gào thét: “Mọi ngươi nghe xem, sao có thể nói chuyện như vậy! Ăn hiếp bách tính như vậy, còn có vương pháp nữa hay không?”
Minh Thù đi xuống bậc thang, thị vệ lập tức tránh ra một bên, nàng khom lưng đối diện mẹ Lý Thân.
Mặt cô gái tươi cười như hoa, đáy mắt hiện lên sự ôn hòa.
Áng sáng bốn phía đều trở nên hiền hòa ôm trọn lấy nàng.
“Ai bảo nàng ta đụng người không nên đụng.” Minh Thù đè rất thấp giọng nói của mình, nhưng lại tràn đầy ý cười: “Đáng đời.”
Đụng người không nên đụng.
Mẹ Lý Thân theo bản năng nhìn về phía bậc thang, dường như đang nhìn một nam nhân.
“Ngươi thật độc ác.” Mẹ Lý Thân lấy lại tinh thần nâng tay muốn đánh Minh Thù: “Tại sao ngươi lại ác như vậy, sau này con gái ta phải làm thế nào!”
Mặc kệ như thế nào, con gái ta không thể dễ dàng chịu tội như vậy!
Minh Thù nhẹ nhàng bước về phía sau thị vệ.
Dường như hai cánh tay Lý Hoa đều đã gãy rồi, nhưng Minh Thù nhớ được bản thân mình không ra tay nghiêm trọng như vậy, cho nên chuyện này...
Chợt, nàng liếc thấy Liễu Tâm Duyệt trong đám người.
Cơ thể Liễu Tâm Duyệt lắc lư một cái, trốn ở trong đám người.
“Không có vương pháp! Ta không sống nổi nữa, ta không sống nổi nữa, quận chúa không có lý do đánh người.”
Những lời mẹ Lý Thân gào vẫn như vậy, không có gì mới cả.
“Muốn ta chuẩn bị lụa trắng hay độc dược cho ngươi?” Minh Thù nhẹ nhàng hỏi, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt: “Đảm bảo ngươi không hề đau khổ một chút nào.”
Mẹ Lý Thân như bị người khác bóp chặt yết hầu, một chữ cũng không nói ra được.
Phản ứng này của nàng...
Sao không hề giống như ta nghĩ!
“Ngươi cũng biết ta là quận chúa.” Minh Thù tiếp tục nói: “Dạy dỗ một người cần gì lý do sao? Ta nhìn nàng ta không vừa mắt nên đánh, không được sao? Khuyên mọi người về sau nên nhìn ta cho rõ, nếu có một ngày các ngươi không vừa mắt ta thì sao?”
Ai bảo nàng ta tự tìm đường chết đi đụng tiểu yêu tinh của nàng.
Đổi thành trước đây...
Bỗng nhiên Minh Thù cười tươi tắn, hình như nghĩ đến chuyện vui vẻ gì đó.
Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện đáy mắt tràn đầy khí lạnh bị ý cười che đậy, nhưng lập tức biến mất như chưa từng tồn tại.
Mọi người vây xem bị mấy câu cuối cùng của Minh Thù dọa, nhao nhao lui lại mấy bước.
Chu đại nhân lúc chạy tới, hỏi đã xảy ra chuyện gì, kêu người dẫn mẹ con Lý Hoa đi trước, nhưng mẹ Lý Thân ngồi lỳ trên đất không chịu đi.
Chu đại nhân không còn cách gì đành hỏi mẹ Lý Thân muốn thế nào.
“Để hắn cưới Tiểu Hoa nhà chúng tôi.” Mẹ Lý Thân chỉ vào Trình Quy nói không biết ngượng.
Chu đại nhân sợ đến suýt chút nữa quỳ xuống, người này điên rồi sao?
Biết vị kia là ai không?
Công tử Trình gia!
Ta đây thấy hắn cũng phải nhường hắn!
Mọi người xung quanh bắt đầu yên tĩnh, chuyện này có gì đó không đúng nhỉ? Coi như là quận chúa đánh người... Cũng không nên để người bên cạnh cưới con gái bà ta?
“Ta nghe nói vị Trình công tử này có hôn ước với quận chúa, do bệ hạ ban.”
“Thật hay giả vậy?”
“Ta có người thân là người hầu của Liễu phủ, lúc đó chính tai người đó nghe. Hơn nữa bọn họ gần gũi như vậy, nếu là không có hôn ước thì làm sao có thể như vậy được?”
“Vậy ngươi nói xem tại sao nàng ta không trở lại kinh thành? Khó khăn lắm mới có được vinh hoa phú quý, nhưng vẫn ở đây...”
Điều này ai biết.
Trước đây trấn trên đều truyền tin rằng rằng vị quận chúa bị thất lạc này sẽ trờ về kinh thành hưởng phúc, không hiểu sao lâu như vậy mà chưa hề nghe tin nàng quay về kinh.
Bầu không khí có chút quái dị, tất cả mọi người không dám nói chuyện lớn tiếng.
“Sao bà không nói muốn nàng ta trở thành hoàng hậu luôn đi?” Minh Thù phá vỡ bầu không khí quái dị này, đang nói chuyện thì chợt chuyển đề tài: “Trình công tử, ngươi đồng ý không?”
“Khinh Khinh, kháng chỉ sẽ mất đầu.” Trình Quy nói: “Trừ nàng ra, ta sẽ không cưới bất cứ ai.”
Tai họa bất ngờ.
“Chu đại nhân, dẫn bọn họ đi.” Trình Quy không muốn nhìn thấy hai người bọn họ, dặn dò Chu đại nhân: “Chuyện này giao cho ngươi xử lý, xử lý không tốt thì đứng đến tìm ta.”
Mồ hôi lạnh của Chu đại nhân liên tục chảy: “Được được, nhất định hạ quan sẽ xử ổn thỏa.”
“Đừng tức giận, chúng ta đi vào.” Trình Quy ôm vai Minh Thù, dẫn nàng đi vào trong phủ.
“Các ngươi muốn làm gì, giết người sao... Buông, buông, các ngươi không thể làm như vậy được, các ngươi phải chịu trách nhiệm, con gái đáng thương của ta.”
Giọng nói phía sau càng ngày càng yếu.
Mãi đến khi hoàn toàn không nghe được.
“Khinh Khinh, tại sao nàng đi đánh người?” Trình Quy chợt mở miệng.
“Nhìn nàng ta thấy khó chịu.”
“Có phải vì nàng ta sờ tay ta đúng không?” Trình Quy hỏi: “Nàng quan tâm ta đúng không?”
Minh Thù quay đầu ra trả lời: “Không đời nào.”
“Thật ra cũng không đụng trúng, chỉ sờ một cái, nàng đừng giận.” Trình Quy tựa như không nghe được lời nói của Minh Thù: “Sau này ta sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, không cho ai đụng vào ta.”
Minh Thù: “...” Ai giận? Não của tiểu yêu tinh ngươi chứa cái gì vậy?