Mấy tháng trước, có một đám quân lính khởi binh tạo phản, đống lương thực này chính là áp giải cho quân phản loạn.
Minh Thù hơn nửa đêm leo núi lội nước, cuối cùng cũng nhìn thấy đội ngũ áp giải lương thực.
Hài Hòa Hiệu nói cách thôn Vân Lý không xa, vậy mà nàng đi bộ đúng một tiếng đồng hồ.
[Ký chủ cô nghiêm túc được không?] Người nửa đường chạy đi hái quả là ai!
Trẫm không nghiêm túc chỗ nào? Không ăn no trẫm làm sao có sức lực đi tiếp, làm sao có sức lực tăng giá trị thù hận!
[…] Lý luận như vậy mà lại không có cách nào phản bác.
[Ký chủ nhanh làm nhiệm vụ đi! Chỉ có nửa giờ đồng hồ.] Nhiệm vụ thời hạn, giải nghĩa mặt chữ chính là có thời gian hạn chế.
Minh Thù “hừ” một tiếng, nhìn về nơi hạ trại, lương thực được bảo vệ ở chính giữa, nàng phải làm thế nào để có thể chạy vào đốt?
Minh Thù lôi thú nhỏ ra.
Thú nhỏ mơ mơ màng màng, cuộn thành một cục, cố gắng nép vào trên người Minh Thù.
“Làm việc.” Minh Thù đẩy nó.
Thú nhỏ “hừ hừ”, không muốn, ngày hôm nay bãi công!
“Mãn Hán toàn tịch.”
Chân ngắn của thú nhỏ giãy giãy, ngồi xuống, trợn to mắt.
Con sen ngươi lại muốn gạt ta, không có cửa đâu! Ta sẽ không rơi vào bẫy của ngươi!
-
Thú nhỏ khóc “chít chít” chạy tới địa doanh, nó phải đổi chủ nhân, chủ nhân này ai muốn thì nhặt lấy đi, nó từ bỏ.
Hu hu, chỉ biết bắt nạt nó, nó muốn bỏ nhà ra đi…
Đốt cái gì ý nhỉ?
Vừa rồi giận quá, không nghe cẩn thận.
Thú nhỏ dừng lại, lấy móng vuốt nhỏ gãi gãi lông mình.
Hỏi lại con sen?
Không không không… Sẽ bị nàng cười nhạo.
Thú nhỏ ngửa đầu nhìn phía lương thực chất như núi trước mặt, thứ này hẳn là không có ích gì, nó nhìn về phía mấy cái rương lớn bên cạnh, cái kia hẳn là tương đối đáng giá.
Tiểu Thú lăn tới giữa lương thực và mấy cái rương, người tuần tra đi qua bên cạnh nó cũng không phát hiện ra.
Tiểu Thú “hừ hừ”, nhưng nó rất chuyên nghiệp.
-
“Uỳnh!”
Minh Thù nhìn đám mây hình nấm phóng lên trời, vẻ mặt rất phức tạp, vì sao đốt lương thực mà lại phát nổ?
Thú nhỏ một thân đen xì chạy về, nó lăn trên đám cỏ bên cạnh một phát, lông trên người lập tức khôi phục sáng bóng đủ mọi màu sắc.
“Để ngươi đi đốt lương thực, ngươi sao lại cho ta một quả bom?” Minh Thù túm lấy nó: “Ngươi sao vẫn chưa thăng thiên vậy?”
Đốt lương thực?
Thú nhỏ giãy giãy móng vuốt nhỏ, lập tức biết mình nhầm nhưng vẫn mạnh miệng.
Ta chính là đốt lương thực, ai biết nó làm sao phát nổ, không liên quan với ta!
Lời này của thú nhỏ cũng không tính là dối trá, chỉ là nó không phải đốt lương thực, mà là cái rương mà thôi.
Cái rương sẽ nổ, nó cũng không biết mà.
Nếu như sớm biết nó phát nổ, nó đâu bị nổ thành một màu đen xì trở về?
“Thật sao?”
Thú nhỏ bất mãn “hừ hừ”, ta lừa ngươi làm gì, lừa ngươi lại không được ăn.
Minh Thù nhìn về phía doanh địa bên kia vì vụ nổ mà bị thiêu cháy, nửa tin nửa ngờ nhét thú nhỏ trở về trong túi, hỏi Hài Hòa Hiệu: “Như vậy ta có được coi là hoàn thành không?”
[Có.]
Con sen, con sen, ngươi nhìn bên kia có người đến.
Thú nhỏ thò đầu ra, bảo Minh Thù nhìn sang bên trái.
Bởi vì vị trí của Minh Thù hơi cao, nên rất dễ dàng có thể nhìn thấy trên một con đường mòn cách đó không xa xuất hiện một bóng người.
Người kia nhìn doanh địa bị thiêu cháy, dường như bị dọa cho sợ, đứng ở đó một lúc lâu không có nhúc nhích.
Mãi đến khi nghe có người kêu cứu, mới liên tục không ngừng chạy tới.
Ngay sau khi người kia chạy tới, phía sau lại xuất hiện một người.
Người này Minh Thù biết, không phải ai khác, chính là Liễu Tâm Duyệt.
Liễu Tâm Duyệt theo chân người vừa rồi đến, vậy người đó chỉ có có thể là…. Nữ chính?
Ồ? Vị nữ chính này có vẻ sẽ nấu ăn rất ngon, ở thế giới làm ruộng mà! Tài nấu nướng của nữ chính nhất định là bậc thầy!
Hay là bắt lại?
[…] Ký chủ muốn bắt nữ chính, có nghĩ tới cảm nhận của nam chính không?
Ba nữ nhân thành một cái chợ.
Minh Thù lén lút đi theo chuẩn bị bắt nữ chính đi.
Nàng vừa mới xuống phía dưới, đã thấy Liễu Tâm Duyệt từ phía sau đánh lén, đánh cho nữ chính bất tỉnh.
Liễu Tâm Duyệt bị chính mình dọa cho phát sợ, ném tảng đá trên tay xuống, lui về phía sau hai bước, trong miệng nàng lẩm bẩm cái gì đó, dường như đang tự động viên mình, lúc này mới bắt đầu tìm vật gì đó trong doanh địa.
Minh Thù nhìn nàng lôi ra hai cái rương, mở nắp ra, bên trong đều là bạc trắng.
Liễu Tâm Duyệt kéo cái rương đi, bởi vì thời gian gấp gáp, nàng chỉ có thể giấu cái rương ở một nơi gần đó.
Minh Thù không đi ra ngoài, nàng nhìn Liễu Tâm Duyệt giấu hai rương bạc trắng đi, đợi sau khi nàng ta rời đi, Minh Thù mới đi ra ngoài.
Nữ chính chỉ bị choáng, nàng nâng người lên.
Mang về nuôi!
“Cứu…”
“Cứu tôi với…”
Minh Thù nghiêng tai lắng nghe, có người kêu cứu?
Ồ, quên đi, trẫm không phải nhân vật chính, việc này không liên quan tới trẫm.
Minh Thù khiêng nữ chính lên chạy như bay.
Lúc này nam chính đang chờ cứu viện trơ mắt nhìn Minh Thù khiêng người rời khỏi.
Tới ba người, người thứ nhất định tới cứu người, lại bị người ta cho một gậy. Người thứ hai còn không thèm nhìn qua doanh địa, ở bên kia một lúc không biết đã làm gì.
Người thứ ba tốt hơn, lao xuống, nâng người đầu tiên lên bỏ chạy.
Ba người, nhưng không có một ai cứu hắn!
-
Minh Thù trước tiên để nữ chính qua một bên, chạy đi lấy hai rương bạc Liễu Tâm Duyệt giấu đi.
Tiện tay lưu tên nàng lại.
Người khác sợ bị người ta biết, nàng thì rất sợ người khác không biết.
Tất cả những điều này cũng là vì lý tưởng, vì chính nghĩa, vì giá trị thù hận!
Chờ giải quyết xong những việc này, Minh Thù mới mang theo nữ chính bất tỉnh trở về.
Chắc chắn không thể mang về Liễu gia, vậy đi đến nơi nào?
Minh Thù một bên suy nghĩ một bên trở về thôn, lúc này là rạng sáng, trong thôn một màu đen kịt, toàn thôn tựa như ác thú ẩn nấp trong bóng tối.
Liễu gia rất dễ tìm, chỗ nào to nhất, hoành tráng nhất chính là nó.
Nhưng nữ chính ở chỗ nào?
Minh Thù cẩn thận tìm kiếm trong trí nhớ, cuối cùng cũng tìm được nhà nữ chính trong bóng đêm.
So sánh với phòng ở sang trọng ở Liễu gia, nhà của nữ chính chỉ là nhà tranh vách đất, một cơn gió lớn thổi qua cũng có thể thổi bay.
Nữ chính thật đáng thương.
Minh Thù tiến lên gõ cửa.
Đập mãi mới có người ra mở cửa, mở cửa là một phụ nữ trung niên, hơn nửa đêm có người tới gõ cửa, phụ nữ trung niên rất cảnh giác.
Ánh trăng bị tầng mây che, tia sáng ảm đạm, phụ nữ trung niên không thấy rõ người ngoài cửa. “Ngươi… Là ai? Muộn như vậy rồi, muốn tìm ai?”
Minh Thù chỉ người bị nàng ném ở ngoài cửa: “Con gái bà.”
Phụ nữ trung niên giật mình, bà nhìn ra ngoài thăm dò.
Nhưng chỉ thấy một bóng đen, không rõ rốt cuộc có phải là con gái nhà bà không, đúng lúc này, có người cầm ngọn đèn tới: “Đêm hôm khuya khoắt, ai còn đến vậy? “
Có ánh đèn, người phụ nữ thấy rõ người bên ngoài, bà kêu nhỏ một tiếng, nhanh mở rộng cửa, nhào tới bên người nữ chính: “Linh Linh, đây là thế nào, ông nó ơi, mau đến xem này.”
Nam nhân cầm đèn nghe được tiếng nói, cũng bước chân nhanh hơn: “Sao vậy, sao vậy?”
“Ông mau nhìn xem Linh Linh bị làm sao?” Nữ nhân giọng nói lo lắng.
“Linh Linh?”
“Linh Linh!”
Nam nhân gọi lớn vài tiếng nữ chính vẫn chưa có phản ứng, trên mặt lập tức lo lắng.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Linh Linh bị làm sao vậy?” Nữ nhân chân tay luống cuống.
“Nhanh, dìu nó vào đi, ta đi tìm lão Lý đến xem thử.” Nam nhân lúc này bình tĩnh lại một chút.
Hai người này đều rất quan tâm nữ chính, căn bản quên mất Minh Thù. Minh Thù đành tự nói với mình: “Hôn mê mà thôi, không cần rối loạn.”