“Được rồi, đừng khóc nữa.” Liễu phụ phiền não phất tay.
“Cha, cha phải nghĩ cách giúp con.” Liễu Tâm Duyệt ôm lấy cánh tay Liễu phụ.
Liễu phụ thở dài: “Lời đồn bên ngoài bây giờ đã thay đổi, chỉ cần làm cho người bên ngoài tin là đồ nghiệt chủng kia, con sẽ không sao nữa.”
“Nhưng mà...”
“Nhưng cái gì, lẽ nào con muốn gánh trên lưng cái danh xấu này sao?” Ông Liễu sầm mặt quát lớn.
“Đồ nghiệt chủng kia lúc đầu cũng không phải của Liễu gia ta.”
Trong lòng Liễu Tâm Duyệt đương nhiên rất vui, nhưng vì để cho Liễu phụ hoàn toàn làm theo ý nghĩ của nàng, nàng không thể biểu lộ ra.
Liễu Tâm Duyệt thật lâu mới gật đầu: “Cha, cha nói xem, Khinh Khinh thay đổi lớn như vậy, có phải trước đây chỉ là muội ấy cố tình diễn cho chúng ta xem không.”
Trong lòng Liễu Tâm Duyệt còn có một suy đoán không hề tốt.
Đó chính là nàng cũng giống như mình, cũng là xuyên thư tới... Hoặc là xuyên không, dù sao nàng đọc quyển sách này, nữ chính Tần Linh chính là xuyên không tới đây.
So với vế sau, nàng muốn là vế trước hơn.
Nếu quả như thật là người hiện đại xuyên không tới, vậy so với những người cổ đại khó đối phó hơn nhiều.
Nàng cũng không phải là cố ý nhằm vào Liễu Khinh, nàng chỉ muốn mình sống thật tốt ở thế giới này, danh tiết chính là tính mạng, phải có một người hi sinh.
Người phải hi sinh này không thể là nàng.
“Cha chắc chắn, mấy ngày nay con không nên đi ra ngoài, cứ ngoan ngoãn ở nhà, cũng không cần đi tìm nghiệt chủng kia làm gì.”
“Cha, con vẫn cảm thấy lo.”
“Được rồi, còn chưa tin cha sao? Cha có thể hại con hay sao? Chuyện này con đừng xen vào, cha sẽ giúp con giải quyết.”
“Vâng.”
Liễu Tâm Duyệt rời khỏi, trong lòng đầy tâm sự, Liễu phụ nói sẽ giúp nàng giải quyết, nhưng nàng vẫn thấy có gì đó là lạ.
-
Lời đồn trong thôn chia làm hai phái.
Một phái cho rằng là Liễu Tâm Duyệt hẹn hò riêng nam nhân, dù sao khuôn mặt của nàng xinh đẹp như vậy, cùng người khác hẹn hò cũng là bình thường.
Một phái là cho rằng nhị tiểu thư ngày thường không có gì thu hút kia, cũng chính là Minh Thù. Có câu nói, chó khôn không tự nhiên cắn người.
Việc này xảy ra, chắc chắn có công lao của Liễu phụ.
Minh Thù cả ngày vui chơi thoải mái, có lẽ vì những lời hôm đó Minh Thù nói ở bữa sáng, Liễu phụ sợ lộ ra cái gì đó, cũng không dám tiếp tục tìm Minh Thù gây phiền phức.
Ba ngày sau, lúc nửa đêm.
Minh Thù đang chuẩn bị ngủ, cửa sổ đột nhiên có âm thanh vang lên.
Nàng nhìn chằm chằm cửa sổ khoảng một phút đồng hồ, cũng không có người nào tiến đến, ngược lại âm thanh kia vẫn vang lên như cũ, càng ngày càng gấp rút.
Minh Thù đi đến trên giường, lấy chăn che đầu, đi ngủ.
Nhưng mà âm thanh kia vẫn còn đang tiếp tục.
Minh Thù bị nó làm cho ngủ không được, thậm chí còn cảm thấy đói.
Nàng xoay người đứng lên, đi tới cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Liếc nhìn, chỉ thấy một mảng đen thui, ngay cả một bóng ma cũng không thấy... Bà nó chứ, chẳng lẽ là có ma?
Lần này trẫm đến thế giới làm ruộng! Không phải đến thế giới ma quái!
“Nhị...”
Giọng nói rất nhỏ từ dưới cửa sổ truyền đến.
Minh Thù cúi đầu nhìn, thấy một cái bóng đen núp ở dưới cửa sổ, trên người có mùi máu tanh nồng nặc.
“Đừng chết ở chỗ này của ta, phía trước chính là phòng của Liễu Tâm Duyệt, đi tới đó đi.” Minh Thù ghé vào cửa sổ, nói chuyện với người hơi thở đứt quãng phía dưới.
“Liễu nhị tiểu thư...” Hơi thở Lý Thân mong manh: “Liễu... Liễu lão gia muốn giết ta.”
Lý Thân cảm giác người bên cửa sổ rời đi, trong lòng muốn hét lên, nhưng hắn không sao hét lên được.
Rất nhanh tiếng bước chân quay lại, trên đỉnh đầu vang lên tiếng “lạch cạch“.
Cùng với âm thanh kia là giọng nói nữ nhân vô cùng dễ nghe: “Bình thường, hắn không làm gì được ta, lại không thể để cho danh tiếng của con gái của hắn bị ô uế, chỉ có thể đổ hết lên đầu ngươi thôi, ai bảo ngươi dễ bắt nạt.”
“...” Ngươi không thể mang ta vào trong trước rồi nói sao?
“Liễu nhị tiểu thư, ta, ta đồng ý làm chứng cho cô, là bọn họ vu khống hãm hại cô. Liễu lão gia... Một lát nữa phát hiện ta đã chạy, nhất định sẽ theo đuổi ta, ta... Ta không muốn chết, cô mau cứu ta.”
Trong Liễu phủ, bây giờ người có thể giúp hắn cũng chỉ có Liễu nhị tiểu thư này.
Lý Thân cảm giác bóng ma trên đỉnh đầu lớn thêm vài phần, hắn chật vật ngẩng đầu, thấy một cái đầu từ trong cửa sổ ngó ra ngoài.
“Cứu người không phải cách sống của ta, ngươi tìm nhầm người rồi.”
Giọng nói kia dường như còn mang theo ý cười, trong đêm tối, giọng nói nữ nhân vẫn rất êm tai, nhưng khi đi vào trong tai tự dưng âm u quái dị, làm cho lòng người cảm thấy sợ hãi.
Lý Thân sợ Minh Thù thực sự không giúp đỡ, vội vàng nói: “Trong tay ta có nắm điểm yếu của Liễu Tâm Duyệt, chỉ cần cô chịu giúp ta, ta nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cô.”
“Ngươi có gì ăn không?” Minh Thù đột nhiên lên tiếng.
“Ăn?” Lý Thân bối rối.
Hắn bị bắt tới Liễu gia, mọi thứ trên người đều bị lấy đi, làm gì có cái gì ăn, hắn bây giờ cũng đang đói bụng.
“Nếu ngươi cho ta ăn, ta sẽ giúp ngươi.” Giọng nói trên đỉnh đầu tiếp tục vang lên.
Lý Thân lơ ngơ, tại sao lại liên quan tới việc ăn?
“Không có thì ngươi tự mình giúp mình đi, ta không có thời gian chơi với ngươi.” Trẫm muốn về ngủ rồi.
Lý Thân nghe được tiếng Minh Thù đóng cửa sổ trong lòng căng thẳng: “Đợi đã, cô chờ một chút, ta có, ta có, ta có giấu chút bạc, chỉ cần cô giúp ta, ta sẽ chỉ chỗ cho cô.”
Bạc có thể mua đồ ăn vặt.
Minh Thù quay lại: “Giấu ở chỗ nào?”
“Cô có thể cho ta vào trước được không?” Một lát nữa Liễu lão gia tới bắt hắn thì phải làm sao?
“Khuê phòng của nữ nhân là nơi ngươi có thể tùy tiện ra vào sao? Ngươi hẳn là đã bị bọn họ mua chuộc, muốn vào phòng ta đoạt... Làm chuyện xấu?”
Lý Thân cho rằng Minh Thù nói là cưỡng đoạt... Hắn nhanh chóng lắc đầu: “Không có, cô xem ta đã biến thành bộ dạng này, ta làm sao còn có thể làm chuyện xấu? Ta thật sự đã bị dồn vào đường cùng, ta không muốn chết, cô cũng không muốn danh tiếng bị hủy đúng không?”
“Không sao cả.” Dù sao sống cũng không lâu, chết thế này cũng được, cứ kệ đi.
Lý Thân: “...”
Gặp một người không để tâm tới danh tiếng, hắn có thể làm gì?
Lý Thân cắn răng, hắn co chân, từ dưới đế giày lấy ra mấy tấm ngân phiếu: “Đây là ta tất cả những gì ta tích góp, cho cô.”
Minh Thù: “...”
“Rầm!”
Cửa sổ bị đóng một cách vô tình.
Lý Thân đang giơ ngân phiếu: “...”
-
Thôn Vân Lý trước đây chỉ có họ Liễu, sau mới có các họ khác, có điều trưởng thôn vẫn là trưởng bối nhà họ Liễu.
Lúc này từ đường nhà họ Liễu, hơn nửa đêm còn đèn đuốc sáng trưng người người nhốn nháo.
Các thôn dân đã ngủ rồi, tất cả bị gọi vào từ đường, mỗi người đều là khuôn mặt mê man.
“Sao vậy?”
“Không biết, hơn nửa đêm rồi, phiền chết mất.”
“Không sẽ là xảy ra chuyện lớn gì?”
“Ai biết, trưởng thôn tập hợp, chắc là có chuyện quan trọng gì, mọi người cũng đừng đoán mò, người không phải rất nhanh sẽ đến đủ sao?”
“Chỉ còn lại người ở phía đông Liễu phủ thôi.”
“Mỗi lần có chuyện gì, bọn họ đều đến cuối cùng, để cho nhiều người chúng ta phải chờ như vậy.”
“Ai bảo nhà người ta có tiền.” Có người chua chát nói.
Mọi người thảo luận một hồi lâu, Liễu phụ mới thong dong đi tới.
Trưởng thôn là một ông già, ngồi trên ghế phía trên hai bên từ đường, lạnh mặt nhìn thôn dân đang đứng ở bên ngoài từ đường nhốn nháo, cùng với Liễu phụ đang đi qua đám thôn dân vào bên trong từ đường.
“Trưởng thôn.” Liễu phụ chào hỏi xã giao: “Đã muộn thế này, bảo chúng ta tới từ đường làm gì?”
Trưởng thôn đứng dậy, không trả lời lời nói của Liễu phụ, ngược lại cất giọng nói: “Ngày hôm nay gọi mọi người tới, là có một việc chuyện rất quan trọng.”