Hai năm sau.
Tửu lâu Vân Lý của Tần Linh đã mở được dây chuyền cửa hàng, người trong kinh thành đều nghe tiếng tăm mà tìm đến.
Hai từ Vân Lý được lấy từ trong tên của thôn Vân Lý.
Tần Linh đón cha mẹ đến trấn này, sau đó Minh Thù mua một căn nhà, đương nhiên... là mua ở nơi này, vấn đề chủ yếu đó là yêu cầu sáng suốt của Minh Thù, cô không mua, mà là cô ấy chỉ dọn nhà.
Cuối cùng Tần Linh dưới vẻ mặt u ám của Trình Quy, đã mua nhà ở bên cạnh.
Đồng thời, các phiến quân bắt đầu tấn công kinh thành, khói lửa chiến tranh lan tràn, chỉ có một nơi là quán rượu Vân Lý là không bị quấy nhiễu.
Nhìn thấy các phiến quân sắp tấn công vào kinh thành, các phiến quân đó đột nhiên lui binh, không đánh nữa.
Trước một giây khói lửa chiến tranh phủ khắp trời, một giây sau đột nhiên trời yên biển lặng.
Người dân trong thiên hạ đều bối rối.
Bọn họ đều lang thang không chốn nương thân, các ngươi nói không đánh thì sẽ không đánh nữa?
Trình phủ.
Trình Quy ngồi nghiêng ngã trên ghế, gác chéo chân rung rung, ánh mắt không đứng đắn nhìn vào nam nhân ngồi đối diện.
“Ngươi sắp thắng rồi, vì sao lại không đánh nữa?” Ngồi lại ngay ngắn như thế, hai người kia lại không ở nơi đây, giả bộ để cho ai xem hả.
Nam nhân kia hạ giọng nói: “Thứ trước đây ta theo đuổi, đột nhiên đã cảm thấy không thú vị nữa rồi.”
“Nói tiếng người đi.”
“Tần Linh mang thai rồi.”
“...” Cả người Trình Quy bổ nhào từ trên ghế xuống.
“Làm cái gì vậy, ngồi yên trên ghế cũng bị ngã hay sao?” Trình Quy được Minh Thù đỡ dậy, đặt lên trên chiếc ghế đã chuẩn bị sẵn: “Muốn phá ghế của ta cũng không cần phải như vậy chứ, Trình công tử!”
“E hèm...” Trình Quy dường như bị sặc, sắc mặt trở nên hồng, không ngừng ho.
Minh Thù liếc nam nhân đối diện một cái.
Nam nhân không hiểu ra sao cả, nhìn ta làm gì, ta lại không làm gì với hắn cả!
Minh Thù để cho Trình Quy thở thông suốt.
“Vợ, hắn... hắn...” Trình Quy chỉ vào nam nhân: “Hắn nói... Tần Linh mang thai rồi.”
“Á. Đứa con không phải của hắn sao?” Minh Thù hỏi.
“Điều này ta thực sự không biết...” Trình Quy nói thầm một tiếng.
“...” Hai người các ngươi được lắm!
Nam nhân sầm mặt đứng lên, ôm lấy eo Tần Linh vừa mới đến rồi đi ra ngoài, sau này không thể để cho Tần Linh tới nơi này thêm lần nào nữa, ảnh hưởng đến thai nhi.
Tần Linh mang thai, nam nhân đã tổ chức bù một lễ cưới cho nàng, tuy nhiên không có sự long trọng xa hoa như của Trình Quy và Minh Thù, nhưng trên tổng thể mà nói cũng xem như không tệ.
“Vợ, vẫn là ta đối xử tốt với nàng nhỉ?” Trong hôn lễ, Trình Quy và Minh Thù kề tai nhau nói nhỏ: “Những thứ ta cho nàng đều là tốt nhất.”
Minh Thù nắm lấy cái tay đang chuyển động lung tung của hắn: “Ngươi có biết buổi tiệc cưới đó của ngươi tốn hết bao nhiêu đồ ăn vặt không hả?”
Trình Quy: “...” Điều này giống nhau ư?
Nó giống nhau hay sao!
Giống nhau hay sao!
Cái tên thần kinh này hay là đã bị đần độn mất rồi!
Có hiểu lãng mạn là gì không chứ!
Trình Quy ra hiệu đưa đồ ăn vặt lên, đừng nói đến chuyện lãng mạn, nàng ta có thể đưa dao để giúp ngươi lên trời.
“Về sau không cần phải lãng phí như thế.” Minh Thù dạy dỗ Trình Quy.
“Không lãng phí, nàng cũng không thích ta mà.” Trình Quy rên lên một tiếng.
Nàng ấy nói bằng lòng đi cùng với hắn ta, cũng là vì hắn có tiền, có thể mua đồ ăn ngon.
Lão tử nhìn qua là loại con trai ngốc của địa chủ ngốc ngếch nhiều tiền lắm hay sao?
Ức hiếp người khác quá lắm rồi đấy!
Hôn lễ kết thúc, Trình Quy uống say đến mức như một gã ngốc, Minh Thù cố gắng để đưa hắn về.
Lần nữa cảm ơn trời vì nhà bọn họ chỉ ở ngay vách.
Nếu không... nặng như vậy, mình nàng thì chỉ có thể vứt bỏ hắn trên đường, rồi ngày mai lại đi nhặt về thôi.
Trình Quy quấn quít lấy Minh Thù không buông tay, người hầu nhao nhao che miệng cười trộm, ngay cả A Lục và A Hỉ đều cười không ngừng.
Minh Thù cho những người còn lại lui xuống trước, cầm lấy tay hắn cảnh cáo: “Đừng giả bộ say rượu mà làm bậy nha.”
“Vợ ơi, ta thích nàng.” Trình Quy lầm bầm một tiếng, hai cánh tay lại quấn quýt: “Muốn hôn.”
Minh Thù bị hôn đến mức nước bọt dính đầy mặt, cô im lặng đẩy Trình Quy ra, rồi đẩy hắn lên giường.
Từng món từng món cởi bỏ trang phục trên người hắn, Trình Quy rất không phối hợp, một lúc lại sờ nàng ta, một lúc lại xoay người đè lên trang phục.
Trình Quy đều không chớp mắt, trực tiếp rống lên một tiếng: “Vì sao ngươi cởi đồ của ta, có phải ngươi muốn ngủ với ta không.”
“Buông tay ra cho ta!”
Trình Quy đùa nghịch, tiếp tục hét lên: “Ta tự có lòng tự tôn nha!”
Ngươi không biết đến cả thể diện, thì còn muốn tôn nghiêm cái gì.
“Ngươi muốn ngủ ta nói thẳng ra nha, ta tự cởi!” Trình Quy vỗ ngực, bắt đầu cởi bỏ trang phục của mình: “Ta chỉ cho vợ của ta ngủ, ngươi là vợ của ta sao?”
Hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, ngón tay lắc tới lắc lui: “Ngươi là vợ của ta,...”
Trình Quy đột nhiên bổ nhào về hướng Minh Thù.
Đồ thần kinh!
Minh Thù thật không dễ dàng gì mà cởi được, hắn vừa giống như con bạch tuộc, lại biến Minh Thù trở thành một chiếc gối ôm lớn không chịu buông tay.
Minh Thù kéo hắn xuống đè vào cổ tay mình, lấy hơi.
Làm ta mệt chết đi được!
Trong miệng Trình Quy liên tục lầm bầm, cũng không biết nói cái gì. Minh Thù để sát vào lắng nghe xem, chỉ có thể mơ hồ nhận ra, ba chữ vợ của ta.
Nhìn khuôn mặt đỏ mệt mỏi của Trình Quy, cô bất đắc dĩ sờ vào đầu hắn một cái.
Nghiệp chướng mà!
“Trình Quy.” Minh Thù đẩy hắn một cái, Trình Quy “a” lên một tiếng, nóng lòng muốn áp sát vào người nàng.
“Vợ ơi, hôn hôn...muốn hôn hôn...”
Minh Thù chờ hắn hôn đủ rồi, lôi hắn lên hỏi: “Có phải ngươi đã giết chết Liễu Tâm Duyệt hay không?”
“Vợ ơi, nàng thật là thơm.”
“...”
“Ta rất thích nàng.”
Trình Quy tiếp tục nói thầm, hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng gì.
Say thật rồi ư?
Cô không tin được, lần trước nhìn thấy hắn cụng ly cùng nam chính, hai người đã uống cạn hết hơn phần nửa số rượu quý của Tần Linh, tức đến mức suýt nữa Tần Linh không nấu cơm cho cô.
Hôm nay sao có thể uống có chút xíu vậy mà đã say đến thế rồi chứ.
Trình Quy nỉ non: “Vợ ơi, nàng sẽ thích ta sao?”
Minh Thù có chút nóng nảy, đẩy hắn qua bên cạnh một cái: “Không nha.”
Trình Quy hôn cổ Minh Thù: “Vậy ta dạy nàng nhé.”
Minh Thù: “...” Hừ!
-
Minh Thù lại sống ở thế giới đó ba năm.
Con của Tần Linh muốn ăn kẹo hồ lô, Minh Thù đưa đứa trẻ đi mua kẹo hồ lô, ai ngờ gặp phải con ngựa điên, cô đã bị con ngựa húc chết như vậy.
Có tức hay không chứ?
Bị ngựa đụng chết còn không bằng bị xe đụng chết!
Danh tính: Minh Thù
Giá trị thù hận: 290000
***
Nhiệm vụ nhánh: Chưa hoàn thành
Nhiệm vụ ẩn: Không
Nhiệm vụ giới hạn thời gian: Hoàn thành
Ghi chú: Nhiệm vụ chính thất bại, trừ ba mươi ngàn giá trị thù hận, nếu có vấn đề sẽ không chấp nhận bất kỳ khiếu nại nào.
Minh Thù: “...” Giá trị thù hận càng ngày càng ít là ý gì chứ!
[Ký chủ hãy cố lên!] Hài Hòa Hiệu cổ vũ tinh thần cho Minh Thù.
“Có phải ngươi cố ý trừ giá trị thù hận của ta không?” Minh Thù chất vấn Hài Hòa Hiệu.
[Ký chủ ta là một hệ thống công bằng chính trực, xin ký chủ đừng hoài nghi ta. Ký chủ cô có muốn thấy tiểu yêu tinh đánh nhau để bình tĩnh một chút không?] Cùng Hài Hòa Hiệu quay trở về làm nghề chính của bản thân.
Minh Thù cười nham hiểm: “Cút!”
[Xin lỗi ký chủ, không có thiết lập này.] Hài Hòa Hiệu nói xong nghiêm túc. [Ký chủ hãy xem tiểu yêu tinh đánh nhau để bình tĩnh một chút nhé.]
Minh Thù: “...”
Trên hình ảnh mây trắng là bọn yêu tinh đang đánh nhau.
Minh Thù phất tay: “Mang thức ăn lên, mang thức ăn lên.”