Hệ Thống Xuyên Nhanh: Boss Phản Diện Đột Kích

Chương 871: Chương 871: Kiếm phá thương khung (14)




Minh Thù dùng hành động chứng minh mình là một kẻ tham ăn đỉnh cấp, chỉ cần là đồ ăn được nàng đều có thể ăn, không thể ăn nàng có thể nghĩ ra cách để ăn.

“Trường Sinh, làm phiền cậu rồi.”

Nam nhân tiễn bà lão đi ra, giọng nói ôn hòa: “Không có gì, bà đi thong thả.”

“Ồ ồ, được.” Bà lão khập khễnh bước đi.

Trường Sinh quay đầu nhìn người trong sân: “Thất Nguyệt cô nương, cô ăn hết như thế ta chỉ còn cách đóng cửa.”

“Ngươi nói ta có thể ăn thoải mái.” Minh Thù ngồi dưới mái hiên, một tay chống cằm tay kia cầm một cây nhân sâm trắng nõn gặm giòn tan.

Trường Sinh: “…”

Đúng là hắn nói như vậy, nhưng hắn không biết nàng có thể ăn nhiều như vậy.

“Cộc cộc.”

Trường Sinh mới vừa đóng cửa lại có người gõ vang.

“Trường Sinh đại phu, ngài có ở đây không?”

Ngoài cửa là giọng nữ dễ nghe, giọng nói hơi gấp gáp.

Trường Sinh đi ra mở cửa: “Xuân Hoa cô nương, có chuyện gì vậy?”

“Trường Sinh đại phu, ngài mau đi xem tiểu thư nhà ta bị làm sao!” Nữ nhân phía ngoài muốn kéo Trường Sinh đi.

Trường Sinh bình tĩnh gỡ nàng ra: “Xuân Hoa cô nương, chờ một chút.”

Minh Thù đang nhìn Liên Kính không biết vì sao nổi điên đang chấn động không ngừng.

Trường Sinh quay vào trong nhà, không biết là lấy cái gì, Liên Kính thấy Minh Thù ngồi yên liền đi theo Trường Sinh.

Tiếng hét lên sợ hãi của Xuân Hoa từ bên ngoài truyền đến.

“Thất Nguyệt cô nương, làm phiền cô trông coi Liên Kính được không?” Nếu để nó đi theo hắn đi ra bên ngoài thì toàn thành sẽ rối loạn.

“Ngươi muốn cho ai thì cho!” Minh Thù không thèm để ý khoát khoát tay, thanh kiếm gãy này nàng không muốn chút nào.

“Choang!” Liên Kính vô cùng tức giận, từ bên ngoài sân xông vào chém Minh Thù một phát.

Khế ước công bằng chính là như vậy, mặc dù không thể làm bị thương đối tượng ký khế ước nhưng hoàn toàn có thể chém phát tiết.

“Ngươi đừng gây sự, ta bây giờ sẽ ra ngoài bán ngươi.” Minh Thù cắn nhân sâm chỉ vào Liên Kính uy hiếp.

“Xoẹt xoẹt xoẹt!”

Đáp lại Minh Thù chính là ba phát chém liên tiếp.

Minh Thù: “…”

Minh Thù vẩy tay áo, tóm Liên Kính lại đi ra bên ngoài sân.

Xuân Hoa cô nương đột nhiên thấy cửa mở ra, một nữ nhân y phục đỏ rực khí thế hung hăng cầm một thanh kiếm đi ra, sắc mặt nàng trắng bệch lui đến góc nhà.

“Trường… Trường Sinh đại phu, đây… vị cô nương này…”

“Không có chuyện gì.” Trường Sinh an ủi.

Minh Thù không thèm nhìn đến bọn họ, cầm kiếm đi ra phố xá sầm uất.

Trường Sinh và Xuân Hoa đi được một đoạn thì thấy Minh Thù đang bán Liên Kính.

Gần đây khắp Vân thành đều truyền tin Thất Nguyệt và Hy Tà kiếm đang ở Vân thành, vì Hy Tà kiếm người muốn tìm nàng cũng không ít.

Cho nên nàng vừa xuất hiện khiến cho không ít người chú ý, toàn bộ khu phố nơi nàng xuất hiện bị người tới xem vây đến chật ních.

Minh Thù bán xong Liên Kính hài lòng ôm đồ ăn vặt rời đi.

[Ký chủ, cô chơi đùa tiên nhân này được đó, cứ duy trì như vậy nhé!] Đám người kia không phải đồng loại mà là dị loại, cứ để chúng tức chết!

Minh Thù: “…”

Nàng là thực sự muốn bán Liên Kính đi nhưng bán nó xong nó lại quay về.

Nàng thực sự không muốn chơi đùa tiên nhân kia.

Hài Hòa Hiệu nhà ngươi, đừng lại giật dây ta làm ra những việc như thế này có được không?

Minh Thù càm thấy Hài Hòa Hiệu chỗ nào cũng có khuyết điểm, nàng vẫn là ít giao lưu với nó thì tốt hơn.

Minh Thù ôm đồ ăn vặt còn chưa đi được bao xa, bất ngờ có mấy bóng người vây nàng lại, người dân xung quanh nhanh chóng tản ra nhường sân bãi cho bọn họ.

“Yêu nữ, lại dám đánh người của Xích Dương tông chúng ta, thấy chúng ta dễ bắt nạt lắm sao!”

Xích Dương tông? Có ăn được không?

Một lát sau, ý nghĩ không thể ăn được tập trung lại trong đầu Minh Thù: “Ừm.”

Xích Dương tông: “…”

Đệ tử Xích Dương tông tụ khí vào đan điền: “Ngươi “ừm” cái gì!”

Minh Thù nghiêng đầu: “Các ngươi dễ bắt nạt.”

Xích Dương tông: “…”

Giết chết yêu nữ này!

“Mọi người cùng nhau xông lên bắt yêu nữ này lại vì dân trừ hại.”

Minh Thù gần đây đâm chém không tệ, đánh nhau đều rất nhiệt tình.

Đệ tử của Xích Dương tông đại đa số là pháp tu, pháp thuật cái này nối tiếp cái kia đánh về Minh Thù, thân hình Minh Thù lập lờ giống như ma quỷ pháp thuật căn bản không chạm được vào nàng.

“Kết trận!”

Mấy tên đệ tử bên trong nhanh chóng hoán đổi vị trí, bảy người vây Minh Thù vào giữa, bọn họ nhanh chóng kết thủ ấn, ngón trỏ và ngón giữa khép lại vung lên trên không trung, linh khí với màu sắc không giống nhau từ đầu ngón tay bắn ra va chạm giữa không trung.

Linh lực hỗn hợp giống như lưu quang trút xuống.

Có thiên hướng bao trùm xung quanh vây Minh Thù ở chính giữa.

Bọn họ thay đổi vị trí, ở giữa bắt đầu xuất hiện các pháp thuật công kích khác nhau.

Phong nhận, thủy liên, kim trùy… Đủ loại.

Minh Thù bỏ vào trong miệng một miếng mứt hoa quả, tay không bắt lấy thủy liên quấn lên trên tay mình, sau đó mạnh mẽ kéo xuống đất.

Lưu quang từ linh lực tạo thành trên đỉnh đầu chớp mắt xuất hiện một khe hở.

Đệ tử Xích Dương tông: “…”

Đây còn là người sao?

Tay không phá trận pháp của bọn họ?

Mấu chốt là nàng không phải phá trận một cách bình thường, mà là mượn sức mạnh của chính bọn họ… Việc này đúng là muốn lên trời!

Minh Thù vung tay, thủy liên tách thành vô số những giọt thủy liên thật nhỏ, từ bên trong quét ra.

Mọi người giật mình bị ép phải tránh ra, toàn bộ trận pháp tán loạn.

Thủy liên trong tay Minh Thù cũng biến mất.

“Ôi, đang dùng rất tốt.” Minh Thù có chút thất vọng vì mình không có vũ khí.

Đệ tử của Xích Dương tông ai ai cũng trợn to mắt.

Vừa rồi bọn họ dường như nhìn thấy, nàng chia thủy liên ra làm rất nhiều phần.

Đây là thủy liên bọn hắn dùng linh lực ngưng kết ra đó!

Đám người còn đang giật mình, người bên kia đã lướt tới còn chưa kịp đối mặt bọn họ đã nằm trên mặt đất.

“Các ngươi dám quấy rối ta ăn này, các ngươi dám quấy rối ta ăn này, ta chỉ muốn bình tĩnh ăn các ngươi cũng phá? Các ngươi…”

Minh Thù đang đánh hăng say, phía trước bất ngờ có mấy viên đá phóng tới.

Thân thể Minh Thù lóe lên tránh được mấy viên đá, mấy viên đá trúng trên mặt đất bên cạnh nàng, mặt đất nứt ra mấy khe hở.

“Sư thúc!”

Minh Thù ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một nam nhân trung niên đang đạp gió xuống, hắn ăn mặc cùng một kiểu của đệ tử Xích Dương tông nhưng nhìn qua hoa lệ hơn.

“Nhỏ không thắng được, lão già liền tới sao?” Minh Thù vỗ vỗ tay, ôm lấy đồ ăn vặt của mình: “Không phải ta thổi phồng, kéo toàn bộ tông môn của các ngươi đến đây cũng không phải là đối thủ của ta.”

Đệ tử Xích Dương tông: “…” Việc này còn chưa phải là thổi phồng? Ngươi còn muốn lên trời!

Nam nhân trung niên mới xuất hiện còn chưa kịp nói chuyện: “…”

Các đệ tử đỡ nhau đứng lên trốn ra phía sau nam nhân.

“Sư thúc, thanh kiếm Hy Tà ở trong tay yêu nữ này.”

“Sư thúc, không thể để cho yêu nữ giữ Hy Tà kiếm, nàng ta nhất định sẽ làm việc ác.”

“Sư thúc…”

Sư thúc giơ tay lên chúng đệ tử nhất thời im bặt.

Sư thúc hạ giọng nói: “Thất Nguyệt cô nương, Hy Tà kiếm không phải đồ vật mà ngươi nên giữ, ngươi nếu như giao Hy Tà kiếm ra đây ta sẽ tha cho ngươi một mạng.”

“Lại là muốn Hy Tà kiếm.” Đừng nói nàng không có, thanh kiếm kia cũng là giả! Kiếm gãy cả ngày giả làm thanh kiếm Hy Tà gạt người!

Thật đáng giận!

Minh Thù cắn mứt hoa quả: “Vừa rồi ta bán nó đi rồi, các ngươi bây giờ đuổi theo, không chừng còn có thể đuổi kịp người mua kiếm.”

“Phì!” Đệ tử Xích Dương tông không tin: “Ngươi bán Hy Tà kiếm? Định lừa ai chứ!”

“Được rồi được rồi, các ngươi có lý.” Minh Thù khua khua hai bàn tay trắng nõn: “Không phải là Hy Tà kiếm đây sao, cho các ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.